Đã lâu lắm rồi mình mới viết blog lại. Mặc dù vẫn có những chuyến đi, những hồi ức, những kỷ niệm, với rất nhiều những thay đổi trong công việc, nhưng một năm vừa qua quả thật quá hối hả, quá bận rộn, đến nỗi khiến mình đôi khi quên mất việc phải sống chậm lại, để trân trọng từng phút giây, để yêu thương chính mình. Và, để viết.

"Hãy viết vào tối thứ 7
Hãy viết vào sáng thứ 2
Hãy viết vào chiều thứ 6
Khi nhạc đang chảy vào tai

Hãy viết bằng màu mực tím
Hoặc là bàn phím màu xanh
Hãy viết bằng tấm lòng lành
Cho dù bạn đang giận dữ

Hãy viết bằng những nét chữ
Hoặc từng nét vẽ, bước đi
Hãy viết, vẽ nên cuộc sống
Chỉ bằng tất cả những gì"
                                  ("Hãy viết" - Nguyễn Thế Hoài Linh)

Một năm vừa qua quả thật mình đã sống rất vội vã. Vội vã làm việc, vội vã đi, vội vã yêu, đến ăn cũng vội vã. Có những lúc, mình luôn sợ thời gian trôi qua, luôn sợ không kịp làm một việc gì đó. Nỗi sợ hãi ấy thường trực đến nỗi đôi khi đến mình cũng phải bật cười, có cái gì mà vội vã đến thế ?

Có lẽ, vội vã bởi vì biết ngày hôm nay sẽ không bao giờ trở lại. Vội vã bởi vì không biết ngày mai sẽ xảy đến điều gì. Sợ mình sẽ bỏ lỡ những điều quan trọng nhất. Sợ mình sẽ hối hận khi nhớ lại ngày hôm nay bản thân đã không làm hết sức có thể.


Nhưng, sau tất cả những vội vã ấy, cái còn lưu giữ sâu đậm nhất trong ký ức, chỉ là những khoảnh khắc yêu thương và được yêu thương.

Những bữa cơm quây quần cùng ba mẹ và em gái ở nhà, những buổi sáng ngắm ba rửa xe, hút thuốc, mẹ nấu cơm, cười trêu chọc em gái ngủ nhè dụi mắt leo cầu thang xuống nhà la đói bụng.... Những buổi tối khuya muộn trong căn hộ ở Sài Gòn, ngồi trên ghế gỗ để ai đó nhẹ nhàng sấy tóc mái tóc mới gội cho mình, khẽ khàng kể về những câu chuyện vụn vặt trong ngày....

Những nụ cười, những khoảnh khắc, những mùi hương, những cảm xúc, hương vị, mới chính là thứ khiến ta nhớ thật lâu, và sống thật sâu.

Bởi vậy, nên dặn lòng mình, hãy sống chậm lại, và dành thời gian để yêu thương. Bao gồm cả yêu thương và nâng niu chính bản thân mình.

"Một ngày có 4 phần
Sáng, trưa, chiều và tối
Và một phần tiếp nối
Là giấc ngủ, giấc mơ

60 phút mỗi giờ
60 giây mỗi phút
Và vẫn còn một chút
Thời gian để cảm ơn"

                         ("Những mùa" - Nguyễn Thế Hoài Linh)




Food & Travel & Everyday Life

.