Nhật đã gần qua hết mùa thu, mùa đông đã tới, Việt Nam đang ở những tháng cuối năm bận rộn với nhiều biến cố. Ngoài kia, 2020, 2021 đã là những năm khó quên của lịch sử thế giới. Năm 2022 vẫn đang chờ đợi phía trước với nhiều thử thách.

  Những ngày phải ở nhà, không được ra ngoài tự do như trước, làm ta ý thức được mình đã từng có gì, để biết trân quý nhiều hơn. Và tự nhiên, hôm nay một ngày cuối tuần, tôi lại lãng đãng nhớ về những hồi ức thật đẹp trước đây. Không phải nhớ lại để tiếc nuối, mà nhớ lại để mỉm cười, mình đã từng có những ngày tháng như thế...

  Những mối tình đi qua, có nhiều tiếc nuối và đau khổ. Nhưng sao mà khi nhìn lại, tôi chỉ nhớ trong đầu mình những hồi ức ngọt ngào. 

  Người bạn trai lớp bên, ngày nào cũng cùng chơi cờ caro với tôi mỗi buổi nghỉ trưa ở trường, với nụ cười ấm áp. Lần hẹn hò đầu tiên trong mùa hoa đào nở rộ, bạn ấy khẽ vòng tay che chở tôi khi chúng tôi đi qua khu phố Ueno đông kín người, cái cảm giác ngỡ ngàng khi phải nói lời tạm biệt.... Mới đó, mà đã mười bảy năm rồi.

  Và người đã chỉ dám nắm lấy cổ tay tôi trong rạp chiếu phim mờ tối vì không dám nắm bàn tay, và những nụ hôn bất ngờ dịu dàng, những bữa ăn tối, đi dạo, những day dứt và rời xa...

  Và người đã chở tôi đi khắp Kualar Lumpur, trong nắng và trong mưa, những câu chuyện bên dòng sông, nhà thờ hồi giáo, trường đại học, những món ăn halal, những câu chuyện kể....

  Có phải chăng khi chúng ta già đi, sẽ có thói quen hoài niệm về quá khứ ?

  Những người tôi từng yêu xưa kia, giờ họ đều đã có gia đình ấm áp hạnh phúc, bên người vợ và những đứa con. Khi lướt qua ảnh họ trên facebook, tôi khẽ mỉm cười. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc nơi đó. Mãi hạnh phúc nhé.

  Tôi không biết ngày mai, mình sẽ gặp gỡ ai, và có thêm những khoảnh khắc, những kỷ niệm nào nữa để mà ghi nhớ lúc về già. Nhưng tôi hy vọng mình sẽ luôn sống đẹp như thế, và là chính mình như thế. Có thể khờ dại, yếu đuối như thế, nhưng cũng mạnh mẽ, và tự tin như thế.

  Nếu cuộc đời mỗi người là một quyển sách, tôi hy vọng rằng quyển sách của mình sẽ chứa nhiều những câu chuyện đẹp và có ý nghĩa. Và thật nhiều tình yêu.





Cách đây nhiều năm, khi lần đầu tiên lập tài khoản LinkedIn, trong trang profile tôi được yêu cầu bắt buộc phải đặt một dòng headline (tiêu đề) cho profile của mình. Ái chà, tôi nghĩ, xịn quá, phải viết một cái gì đó thật cô đọng, thật xuất sắc! 

Hai mươi phút sau, tôi vẫn ngẩn tò te cắn bút vì không biết phải viết gì...

 Vì LinkedIn là trang thông tin tìm kiếm việc làm, nên sau khi đảo một vòng xem profile của những người khác, tôi nhận ra đa số mọi người sẽ ghi vào đây chức vụ hiện tại, hay nghề nghiệp chuyên môn, tên công ty hiện tại đang làm việc. 
Ok, vậy là bạn đã biết là tôi viết gì vào profile rồi nhé. 
Đây là cái "nhãn" (label) đầu tiên mà tôi khoác lên người mình. 

Trong marketing người ta thường nói về khái niệm "nhận diện thương hiệu", thương hiệu của sản phẩm gắn liền với hình ảnh về sản phẩm đó. Có lẽ, mỗi cá nhân cũng được người khác nhận diện tương tự như vậy. Thương hiệu của bạn là điều bạn tự hào viết lên danh thiếp của mình, làm tiêu đề của profile, là câu bạn tự giới thiệu về mình khi tham gia hội họp hay gặp gỡ ai đó lần đầu tiên trong một cuộc hẹn hò. Có thể là "cô RinLinh cao kều của lớp 12A", "cô RinLinh là CEO Tổng giám đốc công ty A kiêm cố vấn tài chính kiêm chủ tịch hội đồng quản trị kiêm bếp trưởng nhà hàng Con Cá Vàng", "cô RinLinh đến từ xứ Mù Cang Chải thành phố Havana", "cô RinLinh thành viên cuồng nhiệt của fanclub những người yêu màu hường"...

"Nhãn" của bạn nói cho người khác biết bạn thuộc về nhóm/hội nào, đạt được vị trí xã hội gì, đến từ đâu.... Nói tóm lại, nó cho người khác nhận diện tóm tắt về bản thân bạn. Trong một vài từ. Một vài dòng. Có thể là một vài câu.
Đôi khi, tôi thấy điều này khá hữu dụng, đặt biệt là khi lần đầu tiên gặp mặt một ai đó. Ít nhất bạn biết bạn đang nói chuyện với một người mà bạn nghĩ là bạn có thể đoán/hình dung ra người đó như thế nào.

Trong một số trường hợp khác, tôi thấy điều này rất tệ. Cực kỳ tệ. 

Vì có lúc tôi bỏ qua không thèm nói chuyện với một anh chàng lông bông tự giới thiệu mình là "freelancer", vì trong tưởng tượng/suy nghĩ của tôi freelancer là mấy thằng cha rỗi hơi lười biếng không việc gì làm, và sau đó tôi hối hận cực kì khi biết anh ta hóa ra lại rất thông minh và đang làm cùng lúc nhiều công việc hay ho. Hoặc cũng có một vài trường hợp, tôi nói chuyện với một vài CEO đáng kính và thất vọng/phì cười vì những xử sự thiếu chuyên nghiệp hoặc trẻ con của họ.

Chúng ta không chỉ có một, mà có rất nhiều "nhãn". Trong hầu hết đa số các trường hợp, chúng ta tự hào với những cái nhãn mình tự gắn cho mình, và có thể căm ghét hoặc khó chịu với một vài cái nhãn người khác đặt cho chúng ta. Những biệt danh hồi đi học cấp 3 là một ví dụ. Hoặc sâu sắc hơn, nếu bạn đã từng ra tòa, li dị, hay phạm phải một sai lầm nào đó trong sự nghiệp, cái "nhãn" đó, hay còn có thể gọi là vết nhơ đó, sẽ theo bạn suốt đời.

Có lẽ, chúng ta không thể tồn tại như một cá thể trong xã hội, trong cộng đồng, trong "làng xã bộ lạc" của mình, mà không có những cái "nhãn". Những cái nhãn cho biết chúng ta thuộc về nhóm nào trong xã hội, giúp người khác nhận diện chúng ta. Hay nói cách khác, mỗi cái "nhãn" cho biết chúng ta là một sản phẩm thuộc "hộp/thùng chứa"(box) nào của xã hội.

Một câu chuyện có thật xảy ra ở Tp HCM năm 1995, do sự cố máy bay nên nghệ sĩ piano lớn của thế giới là Vladimir Ashkenazy phải dừng lại Tp HCM hai ngày. Vì vậy, ông được mời tổ chức một buổi hòa nhạc tại Tp HCM, và ông đã chọn tổ chức một buổi hòa nhạc khiêm tốn tại khán phòng nhỏ trong Nhạc viện Tp HCM, với một lượng công chúng hẹp. Tại buổi hòa nhạc, người lãnh đạo Nhạc viện lúc đó là giáo sư, tiến sĩ, nghệ sĩ nhân dân, đã hỏi nghệ sĩ (để đưa vào tờ program chương trình), tôi phải viết về ông như thế nào, Ashkenazy là gì?. Thạc sỹ, tiến sỹ, giáo sư hay là gì gì hơn thế nữa ? Và câu trả lời là: "Tôi chỉ là Ashkenazy." Hỏi đi hỏi lại mấy lần, chắc một nghệ sỹ lớn như ông thì phải có tham gia giảng dạy, vậy khi đó chức danh và học vị của ông là gì? Truy mãi, truy mãi, mà cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời có pha thêm tí khó chịu từ ông "Tôi chỉ là Ashkenazy!"

Tất nhiên chúng ta không phải ai cũng là nghệ sĩ lớn như Ashkenazy, mỗi ngày còn phải còng lưng đi làm, nịnh sếp, chăm con, lượn facebook, giảm cân... Chúng ta luôn phải tự giới thiệu mình là ai trước người khác. Và khi đó, ở một khía cạnh nào đó, những cái "nhãn" và "hộp" giúp chúng ta cảm thấy an toàn hơn, được bảo vệ hơn, được tôn trọng hơn, được thỏa mãn hơn, được cảm thấy mình ưu việt hơn/khác biệt/nổi trội hơn người khác,.... Những cái "nhãn" và "hộp" cho chúng ta biết mình thuộc về nhóm nào trong xã hội. Và một trong những bản chất của con người từ thời tiền sử săn bắt hái lượm là phải "sống theo bầy đàn". Không có đồng đội, bầy đàn, thì không thể săn bắt những con lớn, không có thịt ăn. 

Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó, một vài cái "nhãn" mà bạn tự hào bị mất đi, thì, Bi ơi đừng sợ. "Nhãn" chỉ là một tờ giấy trên bao bì thôi. Nó không đại diện cho tất cả mọi thứ bên trong bạn. Và thậm chí cả cái "hộp" nữa. Có những lúc, mất đi "nhãn" và "hộp" sẽ khiến bạn lạc lối, hoang mang, mất lòng tin vào bản thân, ngã quị, hoặc có những hành động ngu ngốc. Bị cách chức, nghỉ việc, tăng cân, trở nên xấu xí, di chuyển chỗ ở, li dị, sinh con, chuyển hướng sự nghiệp,... là những ví dụ thay đổi "nhãn" và "hộp" như thế. Bạn luôn luôn có thể tạo ra một cái "nhãn" mới đẹp hơn, một cái "hộp" mới rộng hơn. 

Nhưng điều quan trọng là, những cái "nhãn" và "hộp" đó, chúng chỉ là một lớp bao bì. Chúng không phải là sản phẩm bạn thực sự. Sản phẩm bạn mới là cái cốt lõi chỉ bạn mới có, là giá trị thực sự của bạn. Và ý nghĩa cuộc sống, thành công, hạnh phúc của bạn, được quyết định bởi sản phẩm bạn, chứ không phải bao bì của bạn. 

Và nếu được, nên hạn chế dán những cái "nhãn" xấu xí không cần thiết lên người khác. Nó không làm cho thế giới tốt đẹp hơn.

Ngày mai, nếu bạn gặp cô RinLinh ngoài đường, cô RinLinh hy vọng là cô ấy có thể mỉm cười trả lời bạn chỉ đơn giản "Tôi là cô RinLinh".

(mặc dù vậy, là một người bình thường, cô RinLinh cũng vẫn rất yêu những cái "nhãn" sáng bóng danh giá, và lâu lâu cũng sẽ cố gắng dán đâu đó lên mình một vài cái "nhãn" hay ho và vênh váo lên đôi chút với con mèo trong nhà. Bởi vì đa số trong các trường hợp, cô ấy thường hay viết về rất nhiều thứ cô ấy bối rối và không biết phải làm sao).

Hết. 

Cám ơn độc giả đã đọc được đến đây. Chúc bạn có nhiều những cái "nhãn" sáng bóng và có thể thoải mái gỡ ra dán vào lúc nào cũng được. Và luôn mỉm cười :).
 Yêu bạn.




Mười vạn tám ngàn dặm
Sen phủ mặt hồ
Thuyền ai nhẹ lướt không tiếng sóng
Cá đùa trong nước
Bụi mờ hơi sương

Chín vạn tám ngàn dặm
Liễu rủ đầy cành
Tóc xanh một dải đồng tâm kết
Trà xanh một chén
Hẹn thề ba sinh

Bảy vạn tám ngàn dặm
Mưa giăng đầy trời
Ai nắm tay ai nhìn không nói
Đỗ quyên khắc khoải
Nghìn trùng biệt ly

Nghìn trùng biệt ly, nghìn trùng ly biệt
Cỏ xanh rũ rũ chiều chưa tắt
Nỗi niềm đứt đoạn
Tóc thề còn vương

Năm vạn tám ngàn dặm
Trăng soi đầy thềm
Cô gái ngồi thêu hoa bên khung cửa
Lặng chờ người thương

Bốn vạn tám ngàn dặm
Kiếm vàng ngẩn ngơ
Áo tơ lại rách không người vá
Trăng soi đáy nước
Bóng nàng trong gương

Ba vạn tám ngàn dặm
Chim bay sải cánh
Non xanh nước biếc một màu
Tuấn mã nương theo gió
Tìm về người thương

Vạn dặm xa xôi, vạn dặm xa xôi
Đời người như khúc nhạc
Hoan lạc bi ai
Hoa nở, hoa tàn, hoa lại rụng
Chẳng cầu phú quí
Nguyện bình an cùng người đi hết kiếp tử sinh

21.02.2019




 Sáng chủ nhật, nghe Ngọt hát một vài bài hát nho nhỏ, "Không làm gì", uống cà phê, và xem lại những ảnh đã chụp trong năm 2018.
 Tokyo, Malaysia, Bangkok, Hà Nội, rồi lại Tokyo, Đài Loan, Bangkok,...
  Hóa ra năm vừa rồi mình đi nhiều hơn mình đã nghĩ.
  Năm 2018, làm việc nhiều, đi nhiều. Nhưng hầu như không viết blog, và cai hẳn Facebook, cả năm số lần update post chỉ đếm trên đầu ngón tay, comment cũng rất hiếm khi. Có lẽ, đời sống offline của mình đã mệt đủ rồi, nên không muốn deal với những tương tác online. Ít online thì cũng mất một số thứ, và được một số thứ.

  Đêm 31.12.2018, mình đón giao thừa và count down ở Bangkok, khu Asiatique. Người đông khủng khiếp, xếp hàng mệt mỏi, đi bộ cũng mệt mỏi luôn. Nhưng cái khoảnh khắc, khi cả đám đông hồ hởi đếm ngược 3,2,1..., rồi một trời pháo hoa rực rỡ bất ngờ sáng chói lòa trên bầu trời đêm thăm thẳm, đôi tình nhân xếp hàng trước mặt mình hôn nhau thật khẽ, thì thầm chúc mừng năm mới cùng nhau, đột nhiên làm mình thấy tất cả những mệt mỏi thật đáng giá.
 Đâu đó, trái tim khẽ khàng xúc động. Cuộc sống này vẫn tồn tại như thế, với tất cả những xấu, tốt, hỗn độn, vô lí, dại khờ, ngu ngốc, tham lam, thô thiển, trần trụi như thế, mà vẫn đẹp đẽ, trong lành, rực rỡ, xanh tươi, hồn nhiên, mong manh như thế.
  Những kẻ giả tạo vẫn đáng ghét như thế. Những kẻ mơ mộng vẫn đáng yêu như thế.


  Nên, chí ít, cứ cố gắng sống tử tế với nhau, ở mức có thể nhất.
  Và thành thật với nhau, ở mức có thể nhất.
  Và cứ mơ mộng, cứ hồn nhiên với nhau, ở mức có thể nhất.

  Năm 2019, năm Hợi, mình muốn làm một chú Hợi con con :). Sống chậm lại, thư giãn, làm những điều bản thân yêu thích, dành thời gian để trở thành "the best version of yourself".
  Đó là kế hoạch duy nhất của mình trong năm 2019. Nghe có vẻ cũng không tham lam quá nhỉ.
  So, it's time to change.




Thực ra cũng chả phải bánh burger của mình làm đâu, mà chỉ là hôm nay đi học chụp ảnh food photograpy, nên muốn khoe hình ảnh sản phẩm thui ^^.
Cũng nhờ có đi học, mới ngộ ra được nhiều thứ mà trước giờ khi chụp ảnh mình ít khi để ý, như cách hắt sáng, đổ bóng, hight light, cách sắp xếp props sao cho hài hòa, có chiều sâu...

Dự là còn sẽ tiếp tục tốn tiền dài dài cho ham mê ảnh ọt.

Dù sao thì, lâu lâu ăn bánh burger tự làm cũng là một ý hay ... Chắc chắn sẽ ngon và lành mạnh hơn bánh burger của Mc Donald hay Lotteria nhiều, nhỉ. :)






Trong chuyến công tác tuần trước, trên chuyến bay từ Tokyo về HCM, mình đã có dịp xem lại bộ phim cổ điển yêu thích của mình, "You've got mail" của Tom Hanks và Meg Ryan trên máy bay. Mặc dù đã 20 năm trôi qua kể từ ngày ra mắt, bộ phim vẫn luôn giữ nguyên giá trị như là một tác phẩm kinh điển của mọi thời đại.
 Nội dung phim không có gì to tát, chỉ là một câu chuyện tình hài hước, thú vị của hai "người bán sách": Kathleen của tiệm sách nhỏ chuyên bán sách thiếu nhi "Shop around the corner" và Joe Fox của hệ thống của hàng sách "Fox Books" đầy năng lực tài chính. Ở ngoài đời, Joe và Kathleen ghét cay ghét đắng nhau vì mỗi người đại diện cho một phong cách kinh doanh sách hoàn toàn khác biệt, nhưng trên mạng chat email AOL, dưới nickname Shopgirl và NY152, họ say sưa trò chuyện và trao đổi cùng nhau như những người bạn tâm giao, từ tình yêu với New York, đến tình yêu với sách.
 Mình yêu bộ phim này không chỉ vì diễn xuất quá tuyệt vời của Tom Hanks và Meg Ryan, mà còn vì cách thiết kế, màu sắc, dàn dựng cảnh rất đẹp, rất ấm áp, tinh tế, và rất "New York" theo cảm nhận của mình. Một New York cổ điển mang đậm chất Mỹ với những ngôi nhà có bậc tam cấp bằng đá chạy thẳng xuống mặt đường, cửa tiệm Starbucks góc phố, vườn hoa, cảng biển, nội thất đồ gỗ với gam màu nâu, vàng nhạt, trắng, ghế bành và giường bọc vải hoa nhỏ li ti, những khung ảnh gỗ, chụp đèn vàng mờ, lọ hoa cúc daisy trắng tinh khôi buổi sớm...
 Và mình yêu tiệm sách truyện thiếu nhi "Shop around the corner" của Kathleen, với la liệt những quyển truyện tranh xếp đầy khắp nơi, trên giá sát tường, trên bàn, trên kệ, góc phòng, những vật trang trí ngồ ngộ xinh xinh, chùm dây đèn lấp lánh, bộ bàn ghế thiếu nhi, thú nhồi bông ngộ nghĩnh ...


Những đứa trẻ trong khu phố của Kathleen thật may mắn, khi được lớn lên cùng với một tiệm sách tuyệt vời như vậy ! Kathleen còn tổ chức những buổi đọc truyện cổ tích dành cho bé, những buổi ký tặng sách, và hơn ai hết, cô ấy biết rõ mọi tác giả, mọi đầu sách thiếu nhi được trẻ em yêu thích nhất. "Quyển sách nào mà cô ấy thích, chắc chắn sẽ bán chạy."


Mình luôn có một tình yêu đặc biệt dành cho những tiệm sách. Mỗi khi đi du lịch đến bất cứ một thành phố nào, mình luôn luôn muốn đến thăm những của tiệm sách được yêu thích nhất của thành phố đó. Cảm giác lang thang cả buổi chiều trong một tiệm sách luôn luôn thú vị. Giống như đang chơi trò chơi tìm châu báu, mình không khỏi mỉm cười vui sướng lúc vô tình phát hiện một quyển sách thú vị nằm nép mình đâu đó trên kệ. Mỗi quyển sách mở ra một chân trời mới, với những câu chuyện mới, những con người mới mà đôi khi ta khó lòng gặp được ngoài đời thực.

Vậy nên, mình sẽ viết về những tiệm sách yêu thích nhất mà trước giờ mình có dịp ghé thăm. Hy vọng, một ngày nào đó bạn cũng sẽ tìm ra được những điều thú vị nho nhỏ ở đó, trên chuyến hành trình của bạn :).

1) DAIKANYAMA T-Site TSUTAYA, Tokyo



Nếu được bầu chọn, mình sẽ nói đây là tiệm sách tuyệt vời nhất Tokyo ! Tuyệt vời hơn cả Kinokuniya ở Shinjuku. Được thiết kế bởi kiến trúc sư Klein Dytham, khu phức hợp sách- âm nhạc - phim ảnh - bán lẻ này đã được giải thưởng của Liên hoan kiến trúc thế giới. Mở cửa vào năm 2011, người ta nói rằng, đây có lẽ là tiệm sách tuyệt vời nhất trên thế giới.


Tọa lạc trên một con dốc của khu phố Daikanyama, khu phố được coi là dành cho những người giàu có, sành điệu và thời thượng nhất của Tokyo, nhưng không phải cái kiểu sành điệu thời thượng khoa trương như ở Roppongi Hills hay Omotesando, mà đẳng cấp và tinh tế một cách hoàn toàn khác biệt, sâu lắng, tao nhã. Trong không gian ấy, kiến trúc của T-Site Tsutaya cũng không phải là kiểu tòa nhà cao tầng chọc trời, mà là một khu gồm 3 tòa nhà 2 tầng trải rộng, với khu sách ẩm thực đời sống du lịch, khu tạp chí và sách thời trang nghệ thuật, khu sách chuyên đề, xen kẽ với những khu bán hàng sổ, bút, dụng cụ văn phòng phẩm, cả thực phẩm hữu cơ, đồ gốm, túi vải, tranh ảnh, bưu thiếp, .....





Ngoài ra, có cả một cửa hàng Starbucks cho bạn thoải mái ngồi nhâm nhi cà phê và đọc quyển sách mới mua, một cửa hàng Family Mart với nhiều thực phẩm, đồ uống cho bạn lựa chọn. Tầng 2 là khu dành riêng cho dĩa CD, DVD, ăn uống, ẩm thực, sẵn sàng để bạn thưởng thức một bữa tối tuyệt hảo, kết thúc với một ly cocktail trong tiếng nhạc jazz sóng sánh....

Nói chung là, mình chưa bao giờ có thể đến T-site Tsutaya mà đi về tay không. Ở đây luôn luôn có một không khí quyến rũ, đầy âm nhạc, nghệ thuật, văn hóa và chất thơ khiến bạn không nỡ rời, muốn mang một chút xíu không khí ấy về nhà, dù chỉ là một quyển sách, một tờ tạp chí. Và ở đây, bạn có thể tìm thấy rất nhiều đầu sách và tạp chí hiếm bằng tiếng Anh mà các tiệm sách bình thường ít khi nhập về bán.



Chuyến công tác vừa rồi dù lịch trình kín mít, dù trời rất lạnh mà mình thì thiếu ngủ liên tục, vậy mà cũng phải ráng dành ít thời gian buổi tối, ngồi tàu điện ngầm đến Daikanyama, chỉ để ghé lại cái nơi mà mình luôn ao ước ấy. Với mình, đó luôn là một "tiệm sách hoàn hảo trong mơ".

Kỳ sau, mình sẽ kể về tiệm sách cũ chuyên mua và bán các loại sách second-hand ở Bangkok là Dasa Bookstore, một quán cà phê sách rất thú vị là Blue Books Cafe ở khu Jiyugaoka, Tokyo, và khu phố chuyến bán sách cũ ở Tokyo: Jimbochou.

Sáng mai là thứ bảy, mình sẽ dậy sớm, pha một bình cà phê thật nóng, ăn bánh muffin, và vùi đầu vào sách cả ngày. Với mình, đó là cách hưởng thụ ngày nghỉ tuyệt vời nhất.
Chúc bạn một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ  nhé :) !





Tết qua đã lâu, vậy mà bây giờ mình mới viết bài viết đầu tiên cho blog.
Thấm thoắt, năm 2016 đã đi qua được một phần ba chặng đường.
Năm 2016,
với rất nhiều ước mơ, nhiều kỳ vọng.

Có lẽ, theo thời gian, khi tuổi đời ngày càng lớn, vượt qua những thăng trầm dâu bể, người ta mới nhận ra được sự quý giá, và cái hữu hạn của thời gian.
Quá khứ, với những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp luôn tồn tại trong ký ức ta như những bức tranh, những đoạn phim quay chậm, khiến ta cứ muốn xem đi xem lại mãi. Mặc dù biết rằng, ký ức là thứ không bao giờ trở lại.
Bởi vì không bao giờ trở lại, nên mới nuối tiếc, mới nhớ nhung.
Thế nhưng, cũng bởi vì không bao giờ trở lại,
mới cần ta phải dũng cảm bước tiếp.
Và mình tin rằng, những câu chuyện đẹp đẽ không chỉ tồn tại trong quá khứ, mà còn được vẽ nên qua từng ngày, từng ngày mà ta đang sống.
Mà những ngày ấy, là hữu hạn. Và không ai biết nó sẽ kết thúc lúc nào.
Bởi vậy, mong muốn lớn nhất,
là được sống mỗi ngày thật hết mình, thật tươi đẹp, thật rực rỡ, cho dẫu có bất cứ chuyện gì xảy đến.



Tết năm nay, ba mình mua một chậu quất thật to chưng giữa nhà, và một cặp cúc vàng để trước cửa. Khắp nơi, Đà Nẵng ngập tràn trong sắc vàng dịu nhẹ của hoa cúc, và màu tươi tắn rực rỡ của những chùm quất trĩu quả. Chị em mình ra chợ mua những dây treo đủ mọi hình dáng về trang trí cho chậu quất. Tết đến trong thơm ngát mùi quất và những khoảnh khắc yên bình.



Ra Tết, trước khi vào Sài Gòn, mẹ hái cho mình một túi quất thật to, bảo mang về trong ấy pha với mật ong uống cho hết ho và đau cổ. Thế rồi nhiều quá, ăn không hết, mình mới ra chợ tìm mua một ít vôi và phèn chua để làm mứt. Thế mà chả tìm được chỗ nào mua vôi, nên thôi cũng cứ làm đại mứt quất không sử dụng vôi.
Ngâm, cắt, bỏ hạt, chắt bớt nước, luộc sơ với một ít phèn chua, rồi xả, rồi ngâm..... làm mứt đúng là thứ kỳ công, tốn nhiều thời gian, công sức và tỉ mẩn. Cuối cùng cũng ra được một mẻ mứt, dù hình thức không được đẹp lắm, nhưng được cái rất ngon và healthy.

Pha một bình trà Long Tĩnh, ăn mứt quất, đọc Thành Kỳ Ý.
Một ngày nghỉ ấm áp và bình yên.
Tự nhiên, bỗng thấy nhớ mẹ quá chừng.
Em gái nhắn tin, "ở đây, mẹ và em cũng đang làm mứt quất đó nha..."






Đã giữa tháng 10, thu đang đến.

Những năm còn ở Nhật, mùa thu nào mình cũng cùng bạn bè đi ngắm lá đỏ. Năm thì đi núi Takao, năm thì đến công viên Tachikawa, năm thì lòng vòng quanh khuôn viên Đại Học Tokyo, có năm thì lái xe đến các vùng núi ở tỉnh Gunma,Yamanashi để ngắm những sắc màu nâu, đỏ, vàng của lá. Nhưng cũng lắm khi, chẳng cần bỏ công đi đâu xa quá, chỉ cần dạo bước trên những con đường quen thuộc, ngước mắt nhìn lên, đã thấy những tán cây gingko (bạch quả) nhuộm một màu vàng rực rỡ.

Lá gingko vàng ở sân trường ĐH Tokyo

Lá phong đỏ trên núi Takao

Thế nhưng ở đất Sài Gòn một năm chỉ có hai mùa, mùa nóng và mùa rất nóng này, cảm nhận về thu là một cái gì đó rất khác. Không có những cây phong lá đỏ, không có những tán lá đổi màu, khí trời cũng không dịu mát đi là mấy, vẫn mưa và nắng đuổi tiếp nhau ngày qua ngày.

Thu ở Sài Gòn chỉ cảm nhận được qua cái háo hức của đám trẻ con ngày tựu trường, cái rộn rã của phố phường tấp nập bánh nướng, bánh dẻo, lồng đèn Trung Thu, và qua những buổi sáng hiếm hoi hơi se se lạnh với bầu trời trong vắt.
                              

Về Đà Nẵng quê mình, những bước chân mùa thu tuy chỉ khe khẽ thôi, nhưng đã làm lòng người như dịu lại. Tán lá xanh mọi ngày nay đã bắt đầu đổi khác. Những chiếc lá vàng rụng lả tả bên đường. Những cơn gió lành lạnh buổi đêm nhắc nhở ta về thời khắc giao mùa.



 

*   *   *

"Thu ăn măng trúc, đông ăn giá
  Xuân tắm hồ sen, hạ tắm ao"

Tháng 7, 8 âm lịch là mùa măng tươi, và hình ảnh những ngọn măng cao vút cũng có cái gì đó thanh thoát, tao nhã, gợi người ta liên tưởng đến khí chất của mùa thu. Và ở miền Bắc, nói đến mùa thu là nói đến cốm xanh, sấu chín, là nói đến hương hoa sữa nồng nàn.

Ở Nhật Bản, nói đến ẩm thực mùa thu, người ta lại nghĩ ngay đến những thực phẩm đặc trưng của mùa thu, là các loại nấm, hạt dẻ, bí đỏ, khoai lang, và quả hồng. Mùa thu là mùa những thực phẩm này chứa nhiều chất dinh dưỡng nhất, ngon nhất và rẻ nhất.


*   *   *

Có lẽ, mùa thu là mùa đẹp nhất, lãng mạn nhất trong năm. Cái lạnh se se đủ để ta cần một bàn tay sưởi ấm. Sự đổi màu rõ rệt của vạn vật nhắc nhở ta về sự hạn hữu của thời gian, để ta biết trân trọng thêm từng phút giây hiện tại với những người mà mình thương mến.

Bởi vậy, hãy yêu và cảm nhận thu nhiều hơn chút nữa, bởi thu đẹp và ngắn ngủi lắm.

"bây giờ là tháng mười
em như hoa cúc nhỏ
sao anh không là gió
thổi mùa thu vào em....."
                                 (Thơ Trần Mộng Tú)






Ở Nhật, đến mùa mưa vào khoảng tháng 5, tháng 6, khi khí trời trở nên nóng và ẩm với những cơn mưa rả rích, thì cũng là lúc bắt đầu mùa hoa ajisai (hoa cẩm tú cầu). Lúc còn ở Tokyo, mỗi năm vào đến mùa này, dù bận rộn đến mấy thì mình và bạn bè cũng cố gắng sắp xếp thời gian để rủ nhau đi Kamakura, ngắm hoa ajisai với đủ sắc màu từ xanh, trắng, hồng, đến cả đỏ và tím.
Lúc ấy, trên những vệ đường, trong công viên ở khắp Tokyo cũng ngập tràn sắc màu của hoa ajisai. Với mình, hình ảnh những bông hoa ajisai nở rộ trong những cơn mưa luôn có cái gì đó mong manh và man mác buồn...

Nhưng ở Việt Nam, mùa hoa ajisai lại hoàn toàn khác hẳn. Mùa hoa ajisai ở Việt Nam (mà chủ yếu là ở Đà Lạt) thường bắt đầu vào khoảng giáp Tết, và kéo dài đến tháng 4, tháng 5 dương lịch. Hôm nay ra chợ, gặp dì bán hoa, hỏi thăm ajisai bao nhiêu một cành thì dì bảo, "bữa nay cuối mùa, tới 15 ngàn 1 cành rồi con, mấy bữa trước Tết, dì bán có 10 ngàn 1 cành hà".

Do chất đất, ajisai ở Việt Nam chủ yếu là màu xanh và trắng, cánh nhỏ và nhiều. Mình mua một cành ajisai, cắm ở phòng, để nhớ về những kỷ niệm cùng bạn bè ở Nhật.

Đi chợ Tân Định, mua được một mớ rau ngon, và 3 lạng cua lột. Lâu lắm rồi mình mới ăn cua lột, và đây là lần đầu tiên mình mua cua sống về nhà tự làm.

Cua rửa sạch, xào đơn giản với sa tế, nước mắm, đường, ớt tươi, hành, ngò, mua thêm ổ bánh mì nữa, vừa ăn vừa chấm vừa hít hà.



Đúng là cua lột, tuy giá hơi mắc một chút, nhưng ăn được cả nguyên con, từ cái mai, cái càng, cái nào cũng mềm và thơm.

Uống một lon bia 333, xem một bộ phim hay, thấy cuộc đời rất đẹp và mãn nguyện.

Hạnh phúc, phải chăng chỉ cần đến thế này...




Lâu lắm rồi mình mới lại nấu obento  (cơm hộp mang đi ăn trưa).
Khác với hồi còn ở Nhật, muốn ăn món gì theo khẩu vị thì phải chịu khó lăn vào bếp, về đến Việt Nam thì có biết bao nhiêu là chọn lựa, nào mì, phở, hủ tiếu, bánh bao, bánh cuốn, bánh mì....., nên mình đâm ra lười nấu, hầu như ngày nào cũng ăn ngoài.
Nhưng dần dần, rồi cũng đến lúc ngán ăn ngoài, mà thèm cái gì đó đơn giản, lành mạnh và tốt cho sức khỏe hơn, nên quyết định nấu lại bento. Hy vọng là sẽ kéo dài được lâu lâu.

Hôm nay là ngày đầu tiên:
- Nấm xào cà rốt
- Chả bò chiên
- Xa lát rau tươi với dressing (dầu oliu, nước tắc, đường, tiêu, muối)


Để tiết kiệm không gian trong bếp, mình quyết định không mua nồi cơm điện mà nấu cơm bằng nồi thường. Lại thấy có cái hay hay của nó, lúc chờ cơm sôi, hạ lửa cho khỏi trào, nghe mùi thơm từ hạt gạo tỏa ra, lâu lâu lại có thêm một ít cơm cháy ở dưới đáy nồi.


Nấu bằng nồi thường lại thấy, cơm dường như ngon hơn.



Cupcake luôn làm cho người ta cảm thấy ngọt ngào.

Bởi vậy, nếu muốn tặng cho ai đó, hay cho mình một chút ngọt ngào
hãy thử nướng một vài chiếc cupcake xinh xinh...

Bạn có thể tham khảo công thức cupcake dừa cơ bản ở đây hoặc cupcake dừa topping với cream cheese ở đây.

Bánh mình làm chưa được đẹp lắm, nướng chưa được đều, nhưng thôi kệ, cứ homemade là ngon tất :)





Food & Travel & Everyday Life

.