Tết qua đã lâu, vậy mà bây giờ mình mới viết bài viết đầu tiên cho blog.
Thấm thoắt, năm 2016 đã đi qua được một phần ba chặng đường.
Năm 2016,
với rất nhiều ước mơ, nhiều kỳ vọng.

Có lẽ, theo thời gian, khi tuổi đời ngày càng lớn, vượt qua những thăng trầm dâu bể, người ta mới nhận ra được sự quý giá, và cái hữu hạn của thời gian.
Quá khứ, với những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp luôn tồn tại trong ký ức ta như những bức tranh, những đoạn phim quay chậm, khiến ta cứ muốn xem đi xem lại mãi. Mặc dù biết rằng, ký ức là thứ không bao giờ trở lại.
Bởi vì không bao giờ trở lại, nên mới nuối tiếc, mới nhớ nhung.
Thế nhưng, cũng bởi vì không bao giờ trở lại,
mới cần ta phải dũng cảm bước tiếp.
Và mình tin rằng, những câu chuyện đẹp đẽ không chỉ tồn tại trong quá khứ, mà còn được vẽ nên qua từng ngày, từng ngày mà ta đang sống.
Mà những ngày ấy, là hữu hạn. Và không ai biết nó sẽ kết thúc lúc nào.
Bởi vậy, mong muốn lớn nhất,
là được sống mỗi ngày thật hết mình, thật tươi đẹp, thật rực rỡ, cho dẫu có bất cứ chuyện gì xảy đến.



Tết năm nay, ba mình mua một chậu quất thật to chưng giữa nhà, và một cặp cúc vàng để trước cửa. Khắp nơi, Đà Nẵng ngập tràn trong sắc vàng dịu nhẹ của hoa cúc, và màu tươi tắn rực rỡ của những chùm quất trĩu quả. Chị em mình ra chợ mua những dây treo đủ mọi hình dáng về trang trí cho chậu quất. Tết đến trong thơm ngát mùi quất và những khoảnh khắc yên bình.



Ra Tết, trước khi vào Sài Gòn, mẹ hái cho mình một túi quất thật to, bảo mang về trong ấy pha với mật ong uống cho hết ho và đau cổ. Thế rồi nhiều quá, ăn không hết, mình mới ra chợ tìm mua một ít vôi và phèn chua để làm mứt. Thế mà chả tìm được chỗ nào mua vôi, nên thôi cũng cứ làm đại mứt quất không sử dụng vôi.
Ngâm, cắt, bỏ hạt, chắt bớt nước, luộc sơ với một ít phèn chua, rồi xả, rồi ngâm..... làm mứt đúng là thứ kỳ công, tốn nhiều thời gian, công sức và tỉ mẩn. Cuối cùng cũng ra được một mẻ mứt, dù hình thức không được đẹp lắm, nhưng được cái rất ngon và healthy.

Pha một bình trà Long Tĩnh, ăn mứt quất, đọc Thành Kỳ Ý.
Một ngày nghỉ ấm áp và bình yên.
Tự nhiên, bỗng thấy nhớ mẹ quá chừng.
Em gái nhắn tin, "ở đây, mẹ và em cũng đang làm mứt quất đó nha..."






Núi Mao Kong (猫空, nghĩa hán tự là miêu không) nằm ở ngoại ô của Đài Bắc, cách trung tâm thành phố khoảng hơn 1 tiếng đi tàu điện và xe cáp.

Mao Kong đã từng là một trong những vùng trồng trà lớn nhất xứ Đài, tuy nhiên hiện nay diện tích trồng đã trở nên ít lại, chỉ chủ yếu là trồng trà Thiết Quan Âm. Thay vào đó, đa số người Đài Bắc đến đây để thưởng thức trà trong các quán trà trên đỉnh núi, và ngắm nhìn cảnh Đài Bắc về đêm.

Từ trung tâm Đài Bắc, đi tàu điện của Wenshan Line đến ga Taipei Zoo, rồi từ đây bắt xe cáp lên đỉnh núi. Có hai loại xe cáp, một loại bình thường, một loại có sàn xe bằng kính trong suốt để du khách có thể ngắm nhìn cảnh trên cao.

Để lên được đến đỉnh núi phải đi qua 2 trạm là Taipei Zoo South Station, Zhinan Temple Station, cuối cùng mới đến Mao Kong Station, cách mặt nước biển 4033m.



Dọc đường khung cảnh núi rừng chập chùng, rừng cây xanh thẳm, lác đác vài ba mái nhà, đó đây những mảnh ruộng trồng trà vuông vức nằm xen lẫn trong thung lũng. Một màu xanh ngút ngàn bao phủ tầm mắt.



Ngước mắt nhìn lên cao, phía xa xa là núi đồi trùng điệp, và thành phố Đài Bắc hiện lên trong nắng chiều. Tháp 101 hiện lên cao vút giữa nền trời xanh thẳm. Không khí yên tĩnh mà đẹp lạ thường.





Xe cáp lên đến ga Mao Kong Station, những quán trà nằm yên tĩnh quanh rìa núi. Nếu có thời gian, bạn có thể đi bộ hoặc chạy xe men theo sườn núi, để ngắm nhìn cảnh thành phố Đài Bắc từ trên cao, khi nào mệt hãy dừng chân lại và thưởng thức một chén trà thơm.

Nói đến trà Đài Loan, chắc chắn phải nói đến ô long. Trà ô long Đài Loan nổi tiếng từ lâu bởi hương thơm ngan ngát, uống đến nước thứ 7, thứ 8 hãy còn ngon. Ô long cũng có nhiều loại, có Đông Đỉnh Ô Long, Thiết Quan Âm, Thiết La Hán, Thủy Tiên, Đông Phương Mỹ Nhân, Văn Sơn Bao Chủng..... mỗi loại trà cũng tùy theo phẩm chất mà chia thành nhiều cấp bậc khác nhau.

Gọi một bình trà, từ từ chậm rãi cảm nhận mùi thơm lan tỏa, hơi nóng ấm áp khi khẽ chạm tay vào chiếc ly sứ trắng. Nhấp một ngụm trà, tâm như tĩnh lại, lòng thấy bình yên hơn....



Không hiểu sao, bây giờ, mỗi khi hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, khi ngồi uống trà trên đỉnh núi Mao Kong, trong đầu mình lại cứ liên tưởng đến bài hát "A life time of waiting" của Vương Nhược Lâm (Joanna Wang), kể về sự chờ đợi trong tình yêu. Vương Nhược Lâm là ca sĩ Đài Loan yêu thích của mình, với chất giọng nhẹ như hơi thở trong giai điệu bossa nova trôi bồng bềnh.

Có lẽ, là sự tương đồng của cảm giác khi uống trà và cảm giác của bài hát, thứ cảm giác chậm rãi, khoan thai, không gấp gáp, không đòi hỏi, không tính toán bất kỳ điều gì....



Chiều đã dần dần buông xuống, thành phố Đài Bắc bắt đầu lấp lánh ánh đèn....



1. Trà sữa trân châu

Hồi còn ở Việt Nam, nói đến trà sữa là mình sẽ nghĩ ngay đến trà sữa trân châu, thứ quà vặt hấp dẫn của học sinh, sinh viên. Những viên trân châu tròn tròn nho nhỏ làm từ bột tapioca, màu đen tuyền trong suốt, nằm trong ly trà sữa nâu nâu nhạt nhạt, tựa như mấy cái chấm bi tinh nghịch trên nền áo. Trà sữa trân châu uống lạnh, thơm thơm, béo béo, ngọt ngọt, lúc dùng ống hút "tóm" được mấy viên trân châu vào miệng, cảm giác dai dai, mềm mại, mát rượi buổi trưa hè.

Hồi mình còn học cấp 3, thì ở Đà Nẵng chưa có bán trà sữa trân châu, lần đầu tiên mình uống trà sữa trân châu là lúc vào Sài Gòn, hình như uống ở chỗ gì đó gần chợ Bến Thành, lâu quá rồi không nhớ. Nhiều năm trôi qua, giờ thì món quà vặt xuất xứ từ Đài Loan này đã trở thành thứ đồ uống phổ biến ở Việt Nam, là món giải khát khoái khẩu của tuổi teen và mấy đứa "lau nhau mới lớn".

Năm 2011, lần đầu tiên mình đi Đài Bắc, hớn hở đi tìm uống cho bằng được trà sữa trân châu "chính gốc" của xứ Đài. Khi thấy được tận mắt các quán giải khát ở Đài Bắc làm trà sữa trân châu như thế nào, thì mình hơi bị "cụt hứng". Người ta đổ vào ly plastic hỗn hợp gồm bột trà + bột sữa + đường, thêm nước lạnh, đá, cho mấy viên trân châu vào, rồi cho vào một cái máy xóc xóc lắc lắc một hồi, là ra thành phẩm. Mọi thứ rất "công nghiệp hóa", nhanh lẹ, 30 giây là xong, chứ không "lãng mạn" pha nước trà, đun sữa thủ công như mình tưởng tượng.


Thôi thì, thời đại công nghiệp hóa, thứ thức uống thuộc loại street food, fast food như trà sữa trân châu thì phải vậy. Miễn uống vào thấy ngon là được rồi, đòi hỏi chi nhiều. Tưởng tượng nhiều quá, dễ làm ta thất vọng.

2. Masala Chai

Masala chai là thứ thức uống duy nhất, luôn luôn khiến cho mình phải bất giác mỉm cười mỗi lần uống, nhất là khi được nếm một ngụm masala chai nóng giữa một ngày mùa đông lạnh giá thì không còn gì tuyệt vời bằng. Mùi thơm và hương vị quyến rũ đặc biệt của masala chai luôn khiến người ta cảm thấy mình như được bao bọc trong một làn hơi ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc.

 "Chai" có nghĩa là trà trong tiếng Hindi, người ta nói rằng nó xuất phát từ cách phát âm chữ trà (茶) trong tiếng Trung. "Masala" tiếng Hindi có nghĩ là "spice-mix",  nên masala chai có thể dich nôm na là "spice tea". Masala chai có nguồn gốc từ Ấn Độ, thành phần chủ yếu gồm có trà đen, sữa tươi, đường, và các loại hương liệu như quế, gừng, đinh hương, nhục đậu khấu, bạch đậu khấu... Bạn có thể pha một ly masala chai đơn giản ở nhà, bằng cách đun sôi hỗn hợp nước+ lá trà trên bếp cho đến khi thật sôi, sau đó thêm gia vị tùy ý, đường, sữa, đun cho đến khi sữa vừa ấm (đừng để sôi) là được, sau đó lọc bã trà ra, vậy là bạn đã có một ly masala chai tuyệt vời rồi. Không có công thức cố định cho một ly masala chai, ở Ấn Độ mỗi gia đình đều có công thức pha masala chai riêng của mình, với các thành phần hương liệu gia giảm tùy theo sở thích. Nhà mình bây giờ trữ cả một dãy chai lọ các loại gia vị, dành để nấu nướng thì ít mà để pha masala chai thì nhiều.

Lần đầu tiên mình uống masala chai là vào năm thứ 6 ở Tokyo. Hồi đó, mình vẫn còn là một con bé nhà quê, suốt ngày cắm đầu cắm cổ làm việc trên lab, rồi đi dạy thêm, đi làm nhân viên bán hàng ở siêu thị để trang trải tiền học và tiền sinh hoạt phí. Có một ngày, mình vẫn còn nhớ đó là một ngày mùa đông tháng 12 rất lạnh, tuyết rơi lất phất, một chuyện gì đó đã xảy ra làm mình rất buồn, nên mình cứ thế đi dạo lang thang, hết dãy phố này đến dãy phố khác. Tình cờ, mình ghé vào một quán Starbucks bên đường, và gọi một ly masala chai, vì thấy cái tên nghe là lạ. Mình ngồi ở quán Starbucks, vừa uống vừa lặng lẽ nhìn tuyết rơi.... Đó là lần duy nhất, mình đã không cười được khi uống masala chai....


3. Uyên ương
Mình là một fan ruột của phim bộ Hồng Kông, bắt đầu coi phim Hồng Kông từ hồi còn học cấp 2, hồi đó chưa có đĩa DVD mà phải ra ngoài quầy thuê băng từ, khoảng 2000 đồng một cuốn. Hồi đó mình cứ thấy các diễn viên trong phim, vào quán trà hay kêu "một ly uyên ương" để uống. Mình cứ thắc mắc, uyên ương là cái chi, sao tên một đồ uống mà lấy cái tên chi "sến" rứa ? Vì nói tới uyên ương, là mình cứ tưởng tượng ra hình mấy con vịt sặc sỡ mấy cô tiểu thư trong phim hay thêu trên khăn tay hồng hồng, giả bộ tặng người yêu, nói chung là "sến rện"....

Sau này, mình mới biết uyên ương, đọc theo tiếng Quảng Đông là yuan yang (鴛鴦), là một thức uống phổ biến ở Hồng Kông, gồm trà sữa và cà phê trộn lẫn với nhau, có đôi có cặp, hèn gì mới gọi là uyên ương, lãng mạn dữ. Có dịp đi Hồng Kông, mình cũng tranh thử uống thử một ly uyên ương, quả thật nó có một hương vị đặc biệt mà không thức uống nào có được. Vị đắng của cà phê, mùi thơm của trà, vị ngọt béo của sữa, tất cả hòa quyện với nhau một cách bất ngờ. Không biết người Hồng Kông nào đã nghĩ ra thứ đồ uống lạ lùng này, nhưng quả thật, đó là một sáng kiến bất ngờ thú vị. 

Trà sữa cũng là món mà bạn nên thử khi đến Hồng Kông, nó đậm đà hơn hẳn trà sữa ở những nơi khác, nhất là khi bạn uống ở những quán trà kiểu cũ (cha chaan teng). Ở Hồng Kông, trà sữa thường được pha bằng trà đen, thường là trộn giữa trà Pu-erh và trà Ceylon, trà được nấu liu riu trên bếp khoảng 5-6 phút, sau đó được lọc bằng một túi vải giống như cái bít tất mỏng của phụ nữ, nên ở Trung Quốc đại lục còn gọi trà kiểu Hồng Kông là trà "bít tất".  Trà này sau đó được pha với sữa đặc có đường hoặc sữa đánh ngầu bọt, thêm một chút bơ để tăng thêm vị béo. Ở những quán trà Hồng Kông chính hiệu, ngoài trà sữa ra thế nào cũng có bán kèm bánh trứng (egg-tart), giòn, xốp, thơm lựng, nhân trứng cực kỳ mịn màng, là món bánh ngọt được người Hồng Kông, Macau cực kỳ yêu thích. Nếu "dũng cảm" hơn một chút, bạn có thể thử món bánh mì chiên (Hong Kong style French toast), với bánh mì lát kẹp bơ đậu phộng hoặc mứt kaya, sau đó nhúng đều trong trứng gà, rồi rán ràng với bơ trên chảo thật nóng, dọn ra đĩa với một ít bơ nữa lên trên và thêm thật nhiều xi rô đường hoặc mật ong. Được CNN bầu chọn là một trong số 50 world's best food, món ăn này có hương vị rất tuyệt vời, miễn là bạn đừng nghĩ tới calori hay cholesterol :). 


                               Uyên ương ở Hồng Kông


                                            Bánh trứng ở Hồng Kông


Hong Kong style French toast



4. Teh Tarik
Đối với mình, teh tarik có một vị trí rất đặc biệt, cực kỳ đặc biệt, vì teh tarik gắn liền với một câu chuyện đặc biệt trong cuộc đời mình. Mỗi lần uống teh tarik, luôn gợi cho mình rất nhiều cảm xúc, có niềm vui, nỗi buồn, những nuối tiếc, và những kỷ niệm đẹp... 

Teh tarik là tên món trà sữa rất phổ biến ở Malaysia, Brunei và Singapore, đặc biệt nó được coi là thứ thức uống quốc gia (national drink) của Malaysia. "Teh" có nghĩa là trà trong tiếng Malay, đọc trại ra từ chữ tea của tiếng Anh. "Tarik" có nghĩa là kéo, giống ta kéo dây thừng vậy , vì vậy Teh Tarik có thể gọi là "trà kéo". Tên gọi này xuất phát từ hành động pha trà, trà sữa sau khi được pha xong sẽ được chia ra hai bình nhỏ, sau đó người ta sẽ lần lượt đổ trà từ bình này sang bình kia và ngược lại, với dòng trà sữa thật cao và thật dài, có cảm giác như đang kéo một sợi dây. Làm như vậy trà và sữa sẽ hòa quyện với nhau đều hơn, cho ra món trà sữa có hương vị sâu hơn và đằm hơn. 


Biểu diễn pha teh tarik

Trà dùng để pha teh tarik không phải là trà gì quý giá quá, thường chỉ là trà vụn, nhưng vị phải mạnh, màu phải đậm, sau đó được pha với sữa đặc có đường. Nguyên liệu tuy đơn giản chỉ có vậy, nhưng chọn loại trà nào, pha loại sữa nào, tỷ lệ bao nhiêu, công phu kéo như thế nào, lại là bí quyết của mỗi quán.

Đến Malaysia, bạn có thể uống teh tarik ở bất cứ đâu, từ nhà hàng sang trọng trong các khu trung tâm thương mại, đến các quán cà phê bình dân kopi tiam, hay các quán ăn mamak chuyên bán các những món Ấn-Malay với đủ mọi loại người... Mình thích nhất được ngồi uống teh tarik ở một quán cà phê bình dân, nơi bạn có thể gọi một ly teh tarik và thoải mải tám chuyện bao lâu cũng được, trong cái nóng của xứ nhiệt đới, với tiếng người cười nói xung quanh, và những cơn gió mùa hè thổi nhè nhẹ từ dòng sông Klang...

Và có lẽ câu chuyện vẫn chưa dứt, có lẽ bạn sẽ muốn gọi thêm một ly teh tarik nữa....


                                   Teh tarik ở Kuala Lumpur



Người xưa hay nói, "tửu tướng, trà nô", nghĩa là khi uống rượu thì phải có cái phóng khoáng, hào sảng như một vị tướng sắp ra trận, còn khi uống trà thì lại phải biết khiêm nhường, cung kính như một kẻ nô bộc, nô bộc của trà. Lại có người nói, rượu làm ta quên mình, còn trà giúp ta soi lại chính mình. Có lẽ vì vậy, mà tìm bạn uống rượu thì dễ, mà tìm người tri kỷ để cùng nhau uống một chén trà, đôi khi lại không dễ chút nào.


Trà có nguồn gốc từ Châu Á. Nhật Bản, Trung Quốc, Đài Loan, Ấn Độ, Việt Nam... mỗi nước có một cách uống trà khác nhau, dân dã có, cầu kỳ có. Người Trung Quốc có trà pháp, chú trọng về cách pha chế, về trà cụ, và cách uống sao cho có thể thưởng thức được cái hương vị tinh tuý của trà. Người Nhật Bản lại có trà đạo, thông qua nghi lễ, cách thức uống trà để tìm thấy trạng thái tinh thần hài hoà, kính trọng và thanh tĩnh. Trà của người Việt Nam lại mộc mạc, chân chất, gắn liền với đời sống, như mời bạn đến chơi nhà một chén trà mạn, hay lúc nghỉ trưa giữa buổi làm đồng uống một bát chè xanh...

Trà cũng chia thành nhiều loại, có loại được ủ và lên men kỹ như trà đen của Anh, có loại lên men bán phần như trà Trung Quốc, lại có loại không ủ lên men như trà xanh, mạt trà Nhật Bản. Ngoài ra, tùy theo cách chế biến mà lại chia thành bạch trà, thanh trà, lục trà, hồng trà, hắc trà. Bạch trà thì nổi tiếng có Bạch Mao Ngân châm, búp trà thon dài, trắng muốt, phủ lông tơ mịn mềm mại. Lục trà thì có Tây Hồ Long Tĩnh, Động Đình Bích Loa Xuân, thanh trà thì có Đông Đỉnh Ô Long, Thiết Quan Âm, Thiết La Hán, Đại Hồng Bào, Văn Sơn Bao Chủng..., tất cả đều là những danh trà của Trung Quốc. Hồng trà phổ biến là các loại trà đen như Earl Grey, Assam, Darjeeling, hắc trà thì có trà Phổ Nhĩ nổi tiếng của vùng Vân Nam.

Ở Việt Nam, trà Thái Nguyên cũng được chế biến theo cách làm héo, vò, ủ lên men và sấy, nổi tiếng nhất là giống chè Tân Cương Thái Nguyên, có mùi hương cốm thoang thoảng, ngày xưa thường được tuyển lựa để tiến vua. Trà Việt nổi tiếng còn có trà shan tuyết Suối Giàng trên dãy Hoàng Liên Sơn, trà cổ thụ Hà Giang ở vùng Tây Côn Lĩnh, rồi các loại trà ướp hương như trà hoa sen, hoa nhài, hoa ngâu, mà phải mấy trăm, có khi đến cả ngàn búp hoa mới được một cân trà... Người Việt Nam còn thói quen uống lá trà tươi, cứ thế mà châm nước sôi vào lá trà xanh ngăn ngắt mới hái trên cây, vị đắng chát, ngọt hậu. Có lẽ người Việt Nam mình thích uống trà đặc, cái đậm đặc và ngọt hậu mà ông bà ta hay nói "đi tám dặm đường còn nghe ngọt trong cổ".

Đấy chỉ là nói sơ lược về trà, chứ nếu bàn cụ thể về cách trồng, hái, chế biến, về nước dùng để pha trà, về các loại trà cụ như ấm trà, chén trà,...thì có lẽ phải cần đến mấy trăm trang sách cũng chưa chắc đủ, mà một kẻ mới nhập môn như tôi, thực không dám lạm bàn nhiều. 

Có lẽ sẽ có người nói, cũng một chén trà, mà làm chi rắc rối đến vậy? Trà nào chẳng là trà. Đôi khi, người ta uống trà, chỉ bởi vì muốn uống một thứ nước khác không phải nước lã mà thôi. Một chén trà Ô Long thượng phẩm, hay một chén trà xanh ở những quán nhỏ vỉa hè nơi góc phố, dưới bóng cây, thực ra cũng chỉ khác nhau trong gang tấc. Tôi nghĩ, có khác nhau chăng, là ở tâm thế của người uống trà. Uống trà chỉ để mà uống, để giải khát, hay uống trà để thưởng trà, thức trà, phẩm trà, để đàm đạo với bạn yêu trà, thì cái tâm trạng nó khác nhau nhiều lắm. Ban ngày, mời trà xã giao vời người này kẻ nọ vì những lo toan trong cuộc mưu sinh, đến tối lại lặng lẽ pha một bình trà độc ẩm, nâng một chén trà để cảm nhận cái giây phút tự tại, chỉ có ta và trà, cái cảm giác nó khác nhau nhiều lắm.

Trà cũng như người, nếu ta yêu quý nó, tự dưng ta sẽ không dễ dãi với , mà sẽ muốn tìm hiểu về nó, trân trọng nó. Điều này cũng giống như bất cứ niềm đam mê nào khác trong cuộc đời, nếu cố gắng truy tìm đến mức tận cùng, phải cần tốn rất nhiều thời gian, sinh lực, tâm huyết, mà nhiều khi cũng chưa chắc đã đạt thành. Nhưng bản thân việc say mê một điều gì đó, một cách liên tục và kiên trì trong cả cuộc đời, là một thành tựu quý giá mà không phải ai cũng làm được.


Trà học thì thâm sâu lắm, có khi cả đời cũng chưa hiểu hết. Nhưng tôi yêu trà, vì hương thơm thanh tao, vì cái vị đắng chát mà lại ngọt hậu nhẹ nhàng như ông bà ta hay nói "khổ tận cam lai". Và tôi yêu trà, vì cái tĩnh đậm chất thiền mà trà đem lại cho người yêu nó, như ai đó đã từng viết,

"Trong một chén trà thơm
 Có hồ sen bát ngát
 Trong một làn gió mát
 Có muôn vạn trùng dương
 Trong trang giấy bình thường
 Có cổ kim nhân loại..."




Food & Travel & Everyday Life

.