Với mình, Hội An có lẽ là địa điểm du lịch đáng yêu nhất Việt Nam. Mỗi lần về Đà Nẵng, thế nào mình cũng phải chạy vào Hội An một chuyến, nhiều khi chỉ là để "ngó một cái" rồi về, chứ nếu không thì sẽ thấy thiếu thiếu cái gì đó...

Với sự phát triển về du lịch, những năm gần đây các quán cà phê, ăn uống, địa điểm mua sắm của Hội An không ngừng được thay đổi và làm mới, với chất lượng ngày một tốt hơn. Nhờ vậy, mà số lượng những địa điểm yêu thích của mình ở Hội An cũng tăng lên đáng kể sau mỗi lần quay lại.

Và lần này, Cocobox thực sự là một phát hiện mới và thú vị.

Cocobox có tất cả những gì mà mình luôn tưởng tượng về một quán cafe lý tưởng. Nội thất mộc mạc và tinh tế, những menu smoothies, blend juices vô cùng sáng tạo (vd: The Redhead với cà rốt, cam, thơm, ớt và gừng, hay Relax Thu Bon với xoài, rau muống, chuối, quế và sữa đậu nành....), rồi cà phê trồng ở Đà Lạt, chocolate tự làm, sandwich với bánh mì tự làm....., Cocobox thực sự đã chinh phục được mình.

Và cái làm cho mình mê mẩn nhất, là số lượng những sản phẩm organic và local được bày bán ở đây. Rau quả theo mùa trồng tại Hội An, trà, cà phê, dầu dừa, muối biển, mứt, gia vị....  được trình bày rất đẹp mắt trên kệ, menu softdrink có sự góp mặt của dòng sản phẩm mới made in Vietnam là Saigon Cider. Ngoài ra, Cocobox còn có cả những sản phẩm non-edible như rose hip oil, facial scub.... handmade tại Việt Nam, mà những chỗ khác có đi tìm đỏ mắt cũng chưa chắc mua được.


Chủ nhân của Cocobox là anh Jan Ekholm, một nhà báo chuyên viết về mảng du lịch người Thụy Điển. Với vốn sống, vốn kinh nghiệm và khiếu thẩm mỹ của một người đã từng đi nhiều, thấy nhiều, Jan đã mang đến cho Hội An một không gian ấm cúng, lãng mạn và tinh tế.

Chắc chắn đây sẽ là địa chỉ ghé thăm thường xuyên của mình ở Hội An.

Cocobox
94 Lê Lợi, Hội An.
mở của từ thứ hai đến thứ bảy, 9am-9pm.
http://www.cocoboxvietnam.com/



Mình đến Hà Nội vào một ngày mưa, không khí ẩm và se se lạnh.
Phố phường vẫn đông như mắc cửi, bầu trời đầy mây xám, thi thoảng vài cơn gió nhẹ lùa qua những tán cây rợp bóng bên bờ hồ, làm xao động rung rung mặt nước, gợn lên vài cơn sóng nhỏ.

Tối hôm ấy, mình tìm đến cà phê Giảng ở khu phố cổ, để được uống cà phê trứng. Có nhiều món ăn nổi tiếng ở Hà Nội, nhưng không hiểu sao, cà phê trứng lại gây ấn tượng đặc biệt nhất với mình. Có lẽ, vì mình là một người yêu cà phê, và đây là món cà phê đặc biệt được phát minh bởi người Việt.


Cà phê Giảng được cụ Nguyễn Văn Giảng bắt đầu mở từ năm 1946, và hiện nay do con trai cụ, ông Nguyễn Trí Hòa làm chủ. Cụ Giảng đã từng là đầu bếp ở khách sạn Sofitel Legend Metropole, và cụ đã biến tấu món cappuchino thành món cà phê trứng, sử dụng những nguyên liệu và cách làm quen thuộc với người Việt. Nếu muốn pha cappuchino, người ta cần phải có máy pha expresso, máy đánh bông sữa, thì với cà phê trứng, tất cả những gì bạn cần cà phê kiểu Việt Nam, và một cây đánh trứng giản dị. Chỉ có thế, mà mùi vị đậm đà thơm béo, uống một lần là nhớ mãi.

Nhưng nói là nói vậy, chứ thực ra pha được một ly cà phê trứng ngon cũng không dễ chút nào. Cái khó là làm sao cân bằng được độ ngọt, béo, thơm của trứng, và vị đắng, thơm nồng của cà phê, cũng như phải biết đánh lòng đỏ trứng gà sao cho thật bông, thật xốp, thật thơm mà không bị tanh. Và để thêm vị béo, người ta còn cho thêm sữa đặc có đường, bơ, pho mát vào hỗn hợp trứng.



Buổi tối Hà Nội, len lỏi trong một con hẻm nhỏ trên đường Nguyễn Hữu Huân, để bắt gặp cà phê Giảng nằm khiêm nhường, cũ kỹ và giản dị. Cà phê trứng được pha trong một chiếc ly nhỏ, đặt trong một bát nước nóng để giữ ấm. Màu vàng của lòng đỏ trứng đánh bông, màu nâu đen của một ít cà phê rưới lên trên mặt ly, nhìn ngon lành và ấm áp. Dùng một cái thìa nhỏ, khẽ nếm vị trứng thơm nồng ngọt ngào, rồi khuấy nhẹ cho cà phê nổi lên hòa trộn cùng với trứng, từ từ uống từng ngụm nhỏ, vị đắng, vị ngọt, vị béo hòa trộn vào nhau khiến người ta cứ muốn nếm mãi, nếm mãi không thôi.....

Ngày mưa xuân, Hà Nội dường như ấm áp hơn, ngọt ngào hơn, và đáng yêu hơn khi trong tay ta là một ly cà phê trứng ...



Cà phê Giảng
39 Nguyễn Hữu Huân, Hà Nội




Tokyo đã vào tháng 6, đầu mùa hạ.

Trên những con đường, hoa ajisai (cẩm tú cầu) đã bắt đầu nở rộ. Sắc trắng tinh khiết, hồng mỏng manh, rồi tím ngan ngát dịu dàng, và cả màu xanh biêng biếc của sắc trời mùa hạ.



Tháng 6, cũng là tháng của mùa mưa, hay ở đây người ta gọi là tsuyu, là quãng thời gian mà hầu như ngày nào cũng mưa rả rích, cái nóng ẩm của mùa hạ len vào da thịt, chẳng có lúc nào ra đường mà không phải mang ô.

Trong những ngày mưa của tháng 6, thú vị nhất là được nấp vào một quán cà phê nào đó, gọi một ly cà phê nóng, và ngồi lười biếng ngắm người lại qua....



Hôm trước đi chợ đồ cũ ở Yasukuni-Jinza, mua được bộ tách này với giá chỉ 150 yên, tách bé xinh xinh và có màu xanh sẫm óng ánh rất mê hoặc. Nên dạo này sáng nào mình cũng nó để uống cà phê sáng.

Gần mấy tháng nay mình không ăn sáng bằng bánh mì nướng nữa, cứ thấy khô khô thế nào ấy. Nên buổi sáng hoặc là không ăn gì cả, chỉ uống cà phê, hoặc hâm nóng thức ăn tối qua còn lại, hoặc thỉnh thoảng mua một cái gì đó từ hôm trước để dành ăn sáng. Có khi, mình lại nấu sẵn một nồi cháo trắng, sáng hôm sau hâm nóng lại và ăn với dưa muối, cá kho khô, vậy là đủ ấm bụng.

Từ hồi cơ quan chuyển chỗ, phải đi làm bằng tàu điện chứ không đi xe đạp nữa, mình lại có thêm thói quen sáng nào cũng pha một ly cà phê thật nóng, cho vào ly tumbler, rồi mang đi làm. Không gì ấm áp hơn bằng cảm giác một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, đứng trên sân ga chờ tàu đi làm, được uống một cà phê thật thơm và thật nóng.

Nhưng có những buổi sáng dậy muộn, chẳng kịp gì cả chỉ đủ thời gian vội vã thay quần áo rồi đi làm ngay. Cuộc sống hối hả và bận rộn, đến nỗi nhiều khi ăn một bữa sáng thong thả cũng là một điều xa xỉ. Những lúc như vậy, mình lại nhớ những buổi sáng ở Việt Nam, chỉ cần ghé qua một quán bên đường nào đó là có đủ món ăn ngon, bún, phở, mì bánh cuốn, bánh bèo, bánh nậm.....

Nhưng mình biết, đến khi nào về hẳn Việt Nam, chắc chắn, mình sẽ lại vừa ngồi ăn sáng ở quán lề đường, vừa ngẩn ngơ nhớ những phút chờ tàu đi làm trong mùa đông lạnh lẽo ở Nhật.

Con người thật là kì lạ, lúc nào cũng mâu thuẫn với chính mình.






  Mình biết đến cà phê Daibo qua lời giới thiệu của tạp chí Hanako, tạp chí chuyên về du lịch và ẩm thực nổi tiếng ở Nhật. Cà phê Daibo nằm ở khu vực Omotesando, là khu thượng lưu nổi tiếng ở Tokyo với các nhà hàng sang trọng và cửa hàng thời trang hàng hiệu, nhưng Daibo lại chỉ là một quán cà phê nhỏ nằm trên tầng 2 của một tòa nhà cũ, cách bài trí và phục vụ rất cổ điển, mang hơi hướng của những quán cà phê kiểu cũ ở Nhật những năm 60s,70s.


  Cả quán chỉ có chưa đầy 20 ghế, menu rất đơn giản, không có capuchino hay latte, chỉ có blend coffee và straight coffee. Straight coffee là cà phê chỉ sử dụng một loại hạt cà phê, có thể chọn loại hạt theo ý thích, như Blue Mountain, Guatemala, Kilimanjaro….Còn blend coffee là cà phê được pha trộn từ nhiều loại hạt cà phê khác nhau, bao gồm cả Arabica và Robusta. Mình thấy điều thú vị ở quán này là blend coffee được chia thành nhiều loại tùy theo lượng cà phê (10g, 20g, 30g) và lượng nước (60ml, 70ml). Mình gọi một ly blend coffee 30g, thơm nồng, cân bằng giữa vị chua và đắng, có hơi một chút mùi thơm hoa quả và sô cô la nhè nhẹ. Cà phê ở đây được chiết xuất bằng phễu vải, ngồi ở bàn counter có thể xem cả quá trình chiết xuất, rất tỷ mỷ và công phu.

   Chiết xuất cà phê bằng phễu vải

    Ở Việt Nam quen uống cà phê phin, và với người Việt Nam, cà phê ngon là phải đậm và sánh. Mình cũng là một tín đồ của cà phê phin, thêm một ít sữa đặc, thơm và đậm đà cực kỳ. Nhưng dạo gần đây đi học về cà phê, được cô giáo dạy thế nào là chiết xuất cà phê bằng phễu giấy, phễu vải, bằng siphon, bằng máy expresso… mình mới bắt đầu học để uống cà phê loãng. Và phải công nhận là để so sánh chất lượng hạt thì uống loãng dễ so sánh hơn với uống đặc.
  Cà phê, cũng như rượu vang và trà, là những thứ làm người ta rất dễ “say” :).

Daibo Coffee
Minato-ku Aoyama 3-13-20, Tokyo
Tel: 03-3403-7155
Giá: 600~700yen/ 1 ly

大坊珈琲店
http://tabelog.com/tokyo/A1306/A130602/13001233/


Food & Travel & Everyday Life

.