Thực sự không biết mình bắt đầu yêu món Thái từ khi nào. Có lẽ, là từ những ngày còn ở Nhật, khi thèm thiết tha một mùi hương của nước mắm, rau ngò, hành lá, sả, riềng, vị cay thanh mà đọng lâu ở đầu lưỡi của ớt xanh, ớt hiểm, vị thơm dịu của me chua... Đa số những nhà hàng Việt Nam ở Nhật thường gia giảm mùi vị món ăn dịu đi, bớt mặn, bớt cay, bớt ngọt, cho phù hợp với khẩu vị của người Nhật, nên nhiều khi ăn không đã "thèm". May thay, những nhà hàng Thái ở Tokyo lại vẫn giữ hầu như nguyên vẹn hương vị đậm đà, đặc trưng của món Thái, với sự hòa quyện của chua-cay-mặn-ngọt-đắng trong một món ăn, cách sử dụng gia vị đôi khi có phần dứt khoát và quyết liệt như trong món tom yum hay cà ri xanh. Nhờ vậy, mà làm dịu đi cái sự "thèm" của mình một cách đáng kể, và chắc có lẽ mình đã trở thành một fan trung thành của món Thái từ dạo ấy.



Vẫn còn nhớ, nhà hàng Thái mà mình thường hay tui tới nhất là một nhà hàng Thái nằm ở tầng hầm của shopping mall Lumine, cửa tây ga Shinjuku, tên là Khao San Lumine. Mỗi lần đến Shinjuku, thế nào mình cũng phải ăn trưa ở đó. Set ăn trưa quen thuộc mà mình hay gọi ở đó là một phần gồm có một tô mì tự chọn, một đĩa miến trộn hoặc cơm chiên, cộng với một phần tráng miệng nhỏ, thường là chè bí đỏ nước dừa hay chè đậu xanh nước dừa. Mình mê những món mì ở nhà hàng này, như mì trộn khô, mì tom yum, mì cari, mì yen ta fu, và đặc biệt là mì "thuyền chài" với nước mì được nấu rất đặc biệt với nước tương, huyết heo và gia vị. Và cũng như bất cứ xe mì hàng rong nào của Thái, khi order mì bạn luôn có quyền chọn, giữa sợi mì gạo nhỏ senlek, sợi mì gạo to, sợi mì vàng ba mee, hoặc miến. Không chỉ riêng mình, mà cho đến tận bây giờ, những người bạn thân mê món Thái của mình ở Tokyo vẫn luôn nhắc về nhà hàng Thái này, như một kỷ niệm thân thương ở Nhật.

Bởi vậy, mà kì đi Thái vừa rồi của mình, đã trở nên giống như một chuyến "du khảo các món mì" ở Thái. Kể ra, bây giờ vẫn còn cứ thấy thèm....

1. Mì gà/bún gà : Kuay Teow Gai


      

Lúc đầu khi thấy bảng hiệu ghi "Chicken noodle", mình cứ tưởng mì gà/bún gà ở đâu cũng giống nhau, với nước hầm xương trong vắt, trên rải thịt gà xé, ăn với rau các loại... Nhưng mì gà /bún gà ở Thái thật khác bún gà Việt Nam, nước dùng được nêm nếm bằng nước tương, nên có màu nâu cánh gián, và rau ăn kèm cũng là các loại rau cần, dưa chua, khổ qua sống, chứ không phải là giá trụng, rau thơm như ở Việt Nam.



Mình ăn mì gà trong một gian hàng ở khu chợ đêm Rod Fai gần ga Culture Centre, khoảng gần 9h đêm, một hàng dài người đứng xếp hàng, ăn tại chỗ có, mang về có. Khách gọi món, rồi tự phục vụ nêm nếm gia giảm thêm nước mắm, rau, ớt, muỗng, đũa. Cái gian hàng nhỏ xíu, không có chỗ chen chân, gọi xong bát mì bưng ra tìm chỗ ngồi ăn cũng ... không đơn giản.

2. Bún trộn cá nướng



Lúc đầu khi đi ngang qua gian hàng này, mình thật không biết là họ bán món gì. Cả gian hàng chỉ gồm mấy cái mẹt đựng cá nướng, bún tươi, chả cá, rau tươi, dưa chua, thêm mấy hũ gia vị nhỏ nhỏ, không có nồi nước lèo hay nước sôi gì hết. Sau tò mò gọi thử, mới biết là món bún trộn cá nướng, một món trộn theo kiểu miền núi Issan.



Cá, không biết là cá gì, được trên lửa than, sau đó xé nhỏ ra. Chả cá hấp thái sợi. Bún tươi, rau thơm, dưa chua, bắp cải. Tất cả trộn lại với nước sốt trộn chua ngọt gồm chanh tươi, nước mắm, đường, ớt. Món ăn thơm, thanh, nhẹ, chua chua, những vẫn đảm bảo no bụng nhờ có bún, cá và rau tươi.

3. Bún cà ri trộn rau thập cẩm: Kanom Jeen Nam Ya Kati



Hầu như, bạn không thể tìm thấy món Kanom Jeen này ở bất cứ nhà hàng sang trọng nào. Bởi lẽ đây là món ăn đường phố chỉ hay bắt gặp ở các khu chợ, quán hàng rong, thường là món ăn trưa, hay món ăn nhẹ giữa buổi.

Gian hàng Kanom Jeen thường chỉ gồm 1 hay 2 nồi cà ri, một rổ bún tươi. Trên bàn ăn cho khách sẽ để mấy dĩa rau ăn kèm gồm bắp cải thái sợi, dưa chuột, có khi có cả rau thơm, rau rừng, dưa chua các loại. Cà ri cho món này thường là cà ri đỏ nấu với cá hấp xé sợi, chả cá viên. Mình đặc biệt thích ăn chả cá viên ở các quán Kanon Jeen, vì thường là chả cá viên tươi tự làm, mềm, thơm, chứ không bị cứng hay giòn sần sật như các loại chả cá viên đông lạnh làm sẵn.



Giữa trưa hè, ăn một tô bún cà ri Kanon Jeen cay nồng gia vị, dậy mùi cá thơm, kèm với các loại rau tươi, dưa chua, đâu đó thoảng qua một con gió nhẹ, làm dịu đi cái nóng của mùa hè nhiệt đới.

4. Mì cà ri Khao Soi


Món mì cà ri nước dừa Khao Soi này là món ăn đặc sản của miền bắc Thái, đặc biệt là ở thành phố Chiang Mai, nơi bạn có thể tìm thấy món Khao Soi được bán ở khắp góc phố, ngõ hẻm.
Thế nhưng, tìm được nơi bán Khao Soi ngon ở Bangkok thì lại không hề đơn giản. Mình đã rất may mắn khi vô tình đi ngang qua Hann Khao Soi Lover, nơi được nhiều người khen là có món Khao Soi ngon nhất, đúng vị nhất ở Bangkok, trong một con hẻm ngay cạnh ga BTS Ari.

Món Khao Soi đúng kiểu có vị cà ri thơm, cay, béo mùi nước dừa nhưng lại không quá ngấy, các gia vị vừa phải, không có cái nào lấn át cái nào. Thịt gà mềm mà không dai, sợi mì vàng chần sơ đúng vừa chín, rải thêm vài sợi mì vàng chiên giòn rụm bên trên, làm tăng khẩu cảm cho thực khách. Ăn kèm với mì Khao Soi là hành tím thái lát, giá sống, bắp cải thái sợi và dưa chua. Trên bàn cũng có để sẵn nước chanh tươi, nước mắm, đường, ớt, bạn có thể nêm nếm sao cho vừa miệng.

5. Mì cuộn Koay Jab Nam Koon
Món mì này sử dụng "lá mì" được làm từ bột gạo, rồi cuộn tròn lại, ăn với nước súp ninh từ xương heo với một chút vị tiêu cay nồng, topping cùng với  thịt heo quay, gan, sườn, tai heo, lòng hay nội tạng tùy khẩu vị. Hơi tiếc là hôm đó mình đi ăn mì cuộn, vì cái tội tham ăn mà quên cả chụp ảnh tô mì hichic, tới lúc về nhà ngồi viết bài blog mới kiếm đỏ mắt không ra cái hình :((.




Ở khu China Town, đường Yaowarat có một tiệm mì cuộn rất nổi tiếng là Nai-Ek, đối diện White Orchid Hotel, bạn sẽ dễ dàng nhận ra nhà hàng này bởi dòng người xếp hàng nườm nượp trước cửa.

6. Mì "thuyền chài" boat noodle : Kuay Teow Rua



Đây phải nói là món mì yêu thích nhất của mình ở Thái. Lần nào đi Thái, mình cũng phải "mò" đến nhà hàng Sud Yod Kuay Teow Rua  ga Victory Monument, để ăn cho được món này thì mới "cam lòng" về Việt Nam :).
Gọi là mì "thuyền chài", vì món mì này bắt nguồn từ những chợ nổi, chợ ven sông hay ven kênh rạch, trong những hàng mì nhỏ nhỏ, bán món mì cũng nằm trong bát nhỏ xíu, chỉ vừa đủ ăn 2,3 gắp đũa là hết, dành cho người lao động nghèo, ăn giữa bữa.
Đến nay thì món mì "thuyền chài" đã trở thành một món ăn rất đặc biệt, mà đặc biệt nhất là cách ăn. Mỗi tô mì giá rất rẻ, thường chỉ khoảng 14,15baht (cỡ 10,000 vnd), và phần mì chỉ có một chút xíu, nằm trọn đáy tô, vừa ăn cỡ 2,3 gắp đũa. Nên thông thường mỗi khi gọi món, mỗi người sẽ gọi từ 2 đến 3 tô, có khi 4,5 tô. Sau khi ăn xong, bàn của ai cũng xếp một chồng tô cao ngút, giống như xếp chồng đĩa ăn sushi vậy !




Có nhiều loại mì "thuyền chài" cho bạn lựa chọn, nhưng phổ biến nhất là mì với nước dùng nấu từ gia vị và huyết heo, mì trộn, mì tom yum, mì yen ta foo (đậu phụ lên men). Bạn có thể tha hồ ăn thử bao nhiêu món tùy thích, vì mỗi tô mì chỉ có một chút xíu hà ! Và đừng quên, sau khi ăn mì xong, nhớ tráng miệng bằng món bánh hấp nước dừa đậu xanh trứ danh của các quán mì "thuyền chài" nhé. Bánh hấp nước dừa ở đây được cho vào những cái chén hột mít nhỏ xíu, với một lớp đậu xanh đánh ở dưới, một lớp custard dừa béo mịn, ngọt ngọt, mằn mặn lên trên. Nhiều người ăn xong còn mua cả hộp đem về nhà.




Ngoại trừ những món mì kể trên, Bangkok còn vô vàn những món mì khác, như mì xào Pad Thai, miến trộn Yam Un Sen, bún trộn gỏi xoài.... tha hồ cho bạn khám phá. Nói chung là đi Thái, không bao giờ sợ đói :).

--------------------------------------------
Các địa chỉ:

NAI-EK ROLL NOODLES
442 Yaowarat Rd, Khwaeng Samphanthawong, Khet Samphanthawong, Krung Thep Maha Nakhon 10100, Thailand
Đơn giản nhất là bạn cứ đến ga MRT Hua LamPhong, bắt xe tuk tuk đến đường Yaowarat là được, tiệm này nổi tiếng lắm, cả con đường ai cũng biết :).

Sud Yod Kuay Teow Rua Restaurant
Ga BTS Victory Monument, Bangkok
Ra cổng ga, đi hướng về phía tượng đài trung tâm, đi dọc theo đường đi bộ trên không về hướng trung tâm thương mại Fashion Mall, đi qua Fashion Mall về hướng bắc bạn sẽ thấy một khu chợ và ăn uống nhỏ, kế bên đó có cây cầu nhỏ khoảng 10m bắc qua con kênh, đi qua cầu, nhà hàng nằm bên tay phải ngay đầu cầu. Đi sâu vào một chút thì sẽ gặp cả một con hẻm với nhiều nhà hàng bán món mì "thuyền chài" này. Hoặc tham khảo cách đi ở đây.

Hann Khao Soi Lover
Ga BTS Ari
Ra cổng số 1, sẽ thấy một con hẻm nhiều quán ăn vỉa hè san sát cạnh nhau, nằm vuông góc với đường tàu. Tiệm nằm ở cuối hẻm, bên tay phải. Tham khảo thêm ở đây.

Bon appetite in Bangkok :) !




 Pad Thai là món ăn rất phổ biến trong ẩm thực Thái. Hầu như quán ăn, nhà hàng nào ở Thái cũng có món này trong menu, con số những quán ăn lề đường bán món này cũng không sao đếm xuể. Giữa muôn ngàn đối thủ đó, vì sao Thip Samai vẫn luôn là cái tên đứng đầu mọi bảng xếp hạng ? Vì sao cái nhà hàng nhỏ bé, nằm lọt thỏm trong một khu dân cư vắng người đó, lại đông khách đến vậy, lại trở thành địa chỉ được mọi tạp chí ẩm thực, mọi food blogger nhắc tới ?

 Sự tò mò đã dẫn đường cho mình đến Thip Samai ở Bangkok vào một buổi tối tháng 4. Từ ga Hua Lamphong, đi xe tuk tuk khoảng 10 phút là đến. Vậy mà mình lại không biết, cứ đi bộ tìm đường, đến khi chân đã mỏi nhừ sau gần nửa tiếng đồng hồ cuốc bộ mới tìm được đến nơi. Thực là "ăn một bát cháo đi ba quãng đồng".

 Ấn tượng đầu tiên là nhà hàng rất sạch sẽ, chuyên nghiệp, phân công công việc rõ ràng. Bếp được đặt ngay một góc cửa ra vào, đầu bếp đứng xào mì trong chảo sắt sâu lòng, lửa to hừng hực. Sợi mì khô giống như hủ tiếu của Việt Nam, được xào chung với nước xốt Pad Thai, tôm khô, tôm tươi, đậu phụ thái lát, giá đỗ, rau hẹ. Chưa cần bước vào ăn, chỉ đứng ở ngoài thôi là đã thấy mì được xào nấu thật ngon lành và hấp dẫn. Nhiều khách du lịch cứ đứng mãi ở đây, quay phim chụp ảnh, chỉ để tìm ra bí mật món mì pad thai này làm sao mà ngon đến thế.

 

Sau khi mì đã được xào xong, bàn chế biến bên cạnh sẽ chia nhỏ ra từng phần vào dĩa sứ, sau đó bọc mì lại bằng một lớp trứng tráng rất mỏng. Sau cùng, trang trí bằng ngò, ớt chuông, và tôm.

 


Bước vào bên trong nhà hàng, là một không khí rất ấm cúng và thân thiện. Bàn ghế gỗ kê san sát, thực khách ngồi chật ních các góc. Trên tường, là các bức ảnh, bài báo về Thip Samai treo kín.



Ngồi vào bàn, người phục vụ sẽ đưa cho bạn một phiếu đặt món ăn, bạn sẽ đánh dấu vào phiếu số lượng từng món ăn mình muốn order, và đưa cho người phục vụ. Một phần pad thai bình thường có giá 60 baht, phần đặc biệt với tôm tươi là 90 baht, ngoài ra còn những phần lớn hơn giá 200 baht, 300 baht. Đây là cái giá không phải là rẻ, nhưng cũng không phải là quá đắt so với mặt bằng chung ở Bangkok. Và nghe nói nước cam tươi ở đây cũng rất ngon.


Trong khi chờ đợi, người phục vụ sẽ mang ra cho bạn một dĩa rau sống, chanh tươi để ăn với pad thai. Và cuối cùng, màn được mong chờ nhất đã đến ! 
Tadaaa ~


 Quả đúng như lời khen tặng của mọi người, nước xốt đậm đà, mì xào vừa tới, không quá khô hay quá ướt, cũng không có cảm giác dầu mỡ nhiều, vị thơm ngon của từng nguyên liệu phối hợp nhau một cách chặt chẽ, không thừa không thiếu chút nào. Mình thích cho thật nhiều đậu phụng rang, và vắt lên một ít chanh để ăn ngon miệng hơn. Đặc biệt, tôm ở đây cực kỳ tươi và thơm ngon, là tôm biển chứ không phải tôm sông, cắn vào miếng nào là biết miếng đó. Hèn gì mà ai đến Bangkok cũng muốn đến Thip Samai một lần.

 Nhưng có lẽ, điều lớn nhất mà mình cảm nhận được ở Thip Samai chính là, một quán ăn ngon được yêu mến không thể chỉ dựa vào hương vị của món ăn, mà còn phải dựa vào cách quản lý, cách phục vụ, cách mà thực khách cảm nhận được mỗi khi đến. Cái cần phải bán không phải là món ăn, mà chính là bán "trải nghiệm" cho thực khách.

 Mình đã từng thấy rất nhiều nhà hàng, quán ăn nổi tiếng ở Việt Nam, tuy hương vị món ăn không tồi, nhưng quản lý thì lỏng lẻo, chất lượng món ăn không đồng đều, có món ngon, món dở, phục vụ thì thiếu lễ phép và chuyên nghiệp vì chỉ toàn nhân viên thời vụ, đặc biệt là bếp thì cực kỳ nhếch nhác, lộn xộn, bẩn thỉu. Mình nghĩ những nơi như thế, sẽ không thể nào tồn tại được lâu dài được, khi mà yêu cầu của khách hàng ngày một khe khắt hơn, và thị trường ngày một cạnh tranh khốc liệt hơn.
 Món ngon thôi chưa đủ, mà "trải nghiệm" ở đó, cũng phải thật "ngon". Đó chính là bài học mình đã học được qua Thip Samai.

  Nếu có dịp đến Bangkok, hãy thử ghé qua đây một lần. Và, không chỉ ăn pad thai, bạn còn có thể mua được cả xốt pad thai của Thip Samai về nhà nữa !



Pad Thai Thip Samai (Pad Thai Pratu Pi) ผัดไทยทิพย์สมัย (ผัดไทยประตูผี)

Address: 313 313 Thanon Mahachai, Phra Nakorn
Hours: 5 pm – 3 am daily
Phone: 022216280



Món này mình học từ menu của nhà hàng Limocello ở Đà Nẵng, cách làm không khó, rất đơn giản, không tốn nhiều thời gian mà lại ngon. Mình thích ngay món này khi lần đầu tiên nếm thử, vị ngọt của nghêu và mùi thơm của thì là thấm đẫm vào sợi mì, ăn rất thơm và đậm đà. (tuy nhiên chống chỉ định cho bạn nào không thích thì là và không thích ăn nghêu :D)

Nguyên liệu (cho 1 người ăn)
Mì spaghetti khô: 70g
Nghêu tươi: 200g
Tỏi: 3 tép
Ớt hiểm tươi: 1 trái
Thì là: khoảng 5,6 nhánh
Rượu trắng: 1 thìa súp (rượu vang trắng, cooking wine..., gì cũng được)
Dầu oliu
Muối

Cách làm
- Nghêu mua về rửa sạch, ngâm nước cho sạch cát.
- Tỏi thái lát nhỏ, ớt hiểm thái làm 3, thì là ngắt lấy phần lá.
- Cho muối vào nồi nước to, nếm thấy nước hơi mặn như nước biển là được. Đợi nước sôi thì cho mì spaghetti vào, luộc trong 2/3 thời gian ghi trên bao bì (ví dụ, trên bao bì ghi là luộc trong 6 phút thì bạn chỉ cần luộc trong 4 phút thôi). Vớt mì ra cho ráo nước, trộn vào 1 tý dầu oliu cho mì không bị dính lại. (tham khảo cách luộc mì ở đây)
- Bắc một cái chảo khác, cho dầu oliu vào, cho tỏi và ớt hiểm vào. Khi dầu đã nóng và tỏi, ớt bắt đầu đổi màu, cho nghêu vào xào.
- Cho rượu trắng vào và đợi cho rượu bay hết.
- Khi nghêu bắt đầu mở miệng, cho mì spaghetti vào, đảo đều tay (có thể cho thêm một ít nước nếu thấy khô). Nêm nếm với muối.
- Tắt lửa, trộn thì là vào mì. Cho ra dĩa và thưởng thức.

Món spaghetti này rất hợp với rượu vang trắng hoặc bia tươi.




Ăn hủ tiếu ở Sài Gòn là một trải nghiệm thú vị. Ăn bánh gì, hủ tiếu dai, hủ tiếu mềm, hay hủ tiếu mì ? Ăn khô hay nước, thập cẩm hay thịt nạc, ăn phèo hông, ăn giò hông, ăn hoành thánh hông, ăn xí quách hông.... Thực khách có vô vàn lựa chọn.
Lúc mới vào Sài Gòn, mình cũng lắm phen bối rối để làm sao gọi cho được một tô hủ tiếu vừa ý. Lâu dần, ăn riết rồi cũng biết, cũng quen, rồi ghiền lúc nào không hay. Sáng trưa chiều tối lúc nào cũng có thể vào quán hô một câu dõng dạc "Cho con tô hủ tiếu mì khô thịt nạc nghen dì!", hay " một tô thập cẩm đầy đủ, có hoành", nghe rất là "khí thế".

Ra Hà Nội ăn phở, vào Sài Gòn ăn hủ tiếu. Hủ tiếu trở thành món ăn thân thuộc, gắn liền với cuộc sống của người Sài Gòn, không có nó chắc người Sài Gòn sẽ buồn lắm lắm, tựa như thiếu đi ly trà đá buổi trưa hè, hay không uống được ngụm cà phê buổi sáng.

Khác với phở chỉ gồm có phở gà và phở bò, hủ tiếu ở Sài Gòn muôn hình vạn trạng. Chủ yếu, có thể chia ra làm 2 nhánh chính, là hủ tiếu của người Hoa và hủ tiếu của người Việt.

1. Hủ tiếu của người Hoa

Những người Hoa gốc Triều Châu (dân gian hay gọi là người Tiều) có thể nói là những ông tổ đầu tiên của món hủ tiếu. Khi nhập cư vào đất Gia Định, Chợ Lớn từ thế kỷ 18, họ mang theo món mì sợi truyền thống làm từ bột gạo gọi là "gwo tiu" để làm kế sinh nhai nơi đất khách. Những xe gwo tiu bắt đầu có mặt trên đường phố Chợ Lớn, Gia Định từ đó, rồi lâu dần, người Việt ăn quen và đọc trại đi thành hủ tiếu hay hủ tíu.

Xe hủ tiếu của người Hoa nằm rải rác khắp nơi trên đất Sài Gòn, nhưng có lẽ tập trung nhiều nhất ở quanh quận 5. Sợi hủ tiếu của người Hoa là loại "hủ tiếu mềm", có bản to gần giống như sợi mì quảng, nhưng mỏng hơn và mềm hơn. Nhân hủ tiếu của người Hoa thường có rau xà lách, thịt xá xíu, bò viên, hoành thánh, và bao giờ cũng kèm thêm cái bánh tôm chiên giòn rụm. Sau này, người ta còn cho thêm cả lòng, gan, cật, tôm tươi, và khách có thể chọn ăn chung với mì sợi vàng hay hủ tiếu dai chứ không chỉ là bánh hủ tiếu mềm như xưa nữa.

Hủ tiếu của người Hoa (ăn chung với mì)

Không chỉ dừng lại ở đó, người Hoa còn sáng chế ra nhiều loại hủ tiếu đặc biệt khác. Như hủ tiếu sa tế, được nấu rất công phu với tỏi, hành tím, gừng, sả, quế, đại hồi, tiểu hồi, đinh hương, đậu phụng, giấm, ớt..... ăn với thịt nai hay thịt bò. Hoặc một món rất quen thuộc khác là hủ tiếu bò kho, món ăn sáng cực kỳ quen thuộc của người Sài Gòn, với vị thịt bò mềm mại, nước sốt đậm đà quện với rau thơm điếc mũi. Kỳ công hơn một tý, có thể kể đến món hủ tiếu cá được nấu với thịt cá trắng, nước dùng thanh và ngọt, mà món này mình thấy ngon nhất là ở quán hủ tiếu số 134 đường Ký Con quận 1.

Hủ tiếu cá

Hủ tiếu sa tế với thịt bò

Mình thích nhất mỗi lần đi ăn hủ tiếu của người Hoa là ngắm nhìn cái xe hủ tiếu, được làm từ inox sáng trưng và kính màu rực rỡ, trên đó có vẽ rất nhiều câu chuyện xưa và điển tích Tam Quốc. Từ "Kết nghĩa đào viên", "Lữ Bố sát Đinh Nguyên đầu Đổng Trác", đến "Trương Phi cản truy binh", "Đông Quan Mã Siêu đuổi Tào Tháo"..... đều được khắc họa rất rõ nét và rực rỡ. Trong lúc ngồi chờ tô hủ tiếu được bưng ra, thực khách không khỏi say mê nhìn ngắm và mê mải trước cái không khí Trung Hoa đậm đặc toát lên từ những hình vẽ ấy.

Xe hủ tiếu của người Hoa

2. Hủ tiếu của người Việt

Không chỉ ăn hủ tiếu của người Hoa, người Việt còn tiếp thu món hủ tiếu và nấu nó theo cách riêng của mình, ví dụ như hủ tiếu Sa Đéc hay hủ tiếu Mỹ Tho.

Sợi hủ tiếu Mỹ Tho dai và trong, được làm từ loại gạo thơm và dẻo, trụng nước sôi thì mềm nhưng không bị bở, nhai dai dai, nên được gọi là "hủ tiếu dai". Tô hủ tiếu Mỹ Tho có thêm tôm, mực, sườn heo, hay ăn kèm với giá sống và trứng cút. Hủ tiếu Sa Đéc cũng dùng loại bánh tương tự như hủ tiếu Mỹ Tho, nhưng khi ăn khô thì bánh hủ tiếu được trộn với một loại nước xốt chua ngọt rất đặc biệt.

Hủ tiếu Sa Đéc

Còn có một loại hủ tiếu khác mà mình xếp vào nhóm hủ tiếu của người Việt, mặc dù cái tên và nguồn gốc của nó lại chẳng Việt tý nào, đó là hủ tiếu Nam Vang. Xuất phát từ món hủ tiếu của người Hoa nấu ở Campuchia, sợi hủ tiếu Nam Vang trắng và dai nhưng nhỏ hơn hủ tiếu Sa Đéc, nước dùng có thêm thịt bằm nhỏ làm cho nước ngọt hơn rất nhiều. Mình xếp món này vào dòng hủ tiếu của người Việt, vì lẽ, khi đến Việt Nam, người Việt đã cải biến nó khá nhiều so với nguyên bản, như thêm tôm tươi, thịt nạc, gan, cật, lòng, tỏi phi, hành phi, ngó sen, cần tây, tần ô.... khiến nó khác rất xa với nguyên bản tại quê nhà. Những tiệm hủ tiếu Nam Vang thành danh ở Sài Gòn có thể kể đến như hủ tiếu Quỳnh, Liến Húa, Hồng Phát, Nhân quán.... làm ăn khá phát đạt. Tuy nhiên, giá một tô hủ tiếu ở những tiệm này không hề rẻ, phải từ 55,000 đến 70,000VND một tô hủ tiếu.

Có những loại hủ tiếu khác, bình dân hơn, thân thuộc hơn với tầng lớp lao động, đó là hủ tiếu gõ ban đêm và hủ tiếu gánh buổi sáng, chỉ khoảng 20,000 hay 30,000VND một tô. Hủ tiếu gõ lấy tên từ tiếng cậu bé chạy trong ngõ hẻm gõ 2 thanh tre hay 2 thanh gỗ vào nhau kêu "lóc cóc, lóc cóc", mời gọi, dụ khị những kẻ còn chui trong chăn ấm hay đang lang thang trên đường phố lạnh lẽo món ăn đêm nóng hổi và hấp dẫn là hủ tiếu. Tô hủ tiếu gõ ít bánh thôi, chỉ vừa lưng lửng dạ, đủ lót lòng cho một giấc ngủ sâu.

Ngược lại, hủ tiếu gánh buổi sáng hay đi theo trường phái "ít nhân, nhiều bánh", để thỏa mãn cái dạ dày đói sau một đêm dài của thực khách, và để người ăn nạp năng lượng đủ cho một ngày mới bận rộn. Mỗi khi đi ăn hủ tiếu buổi sáng, mình luôn thích được ngồi ngay bên cạnh nồi nước, nhìn ngắm người bán thoăn thoắt trụng bánh, thái thịt,.... Buổi sáng sớm tinh sương, ngồi bên nồi nước dùng bốc hơi nghi ngút, xì xụp ăn tô hủ tiếu trong cảm giác vội vã cho kịp giờ đi làm, đi học, bỗng thấy sự tồn tại của mình hiện hữu một cách thật rõ rệt hơn bao giờ hết.
Có lẽ, đó là cảm giác được ăn, được thở, và được sống giữa mọi người.....


Hủ tiếu cá Điểm Tâm 134
 134 Ký Con, P. Nguyễn Thái Bình, Quận 1
Hủ tiếu sa tế Quảng Ký
17 Triệu Quang Phục, Q.5, TP. HCM
Hủ tiếu Nam Vang Nhân Quán
 72 Nguyễn Thượng Hiền, Quận 3
Hủ tiếu Sa Đéc
154 Nguyễn Đình Chiểu, Quận 3
Hủ tiếu Mỹ Tho Thanh Xuân
Tôn Thất Thiệp, Quận 1 (kế bên chùa Chà Và)



Nằm ở một góc nhỏ trên đường Jalan Dang Wangi, Yut Kee được biết đến như là một kopitiam - tiệm cà phê kiêm ăn uống - có lịch sử khá lâu đời tại Kuala Lumpur.

Năm 1928, ông Yut Kee, một đầu bếp gốc Hải Nam trôi dạt xuống Malaysia và bắt đầu mở cửa tiệm Yut Kee, nấu những món ăn truyền thống vùng Hải Nam. Sau nhiều năm, cửa tiệm ngày một phát đạt và nổi tiếng khắp Kuala Lumpur, trở thành một kopitiam được rất nhiều người yêu thích. 90 năm sau, tuy ông Yut Kee đã mất đi, nhưng cửa tiệm vẫn tiếp tục kinh doanh những món ăn truyền thống của mình với người quản lý hiện thời là Jack Lee, con trai của ông Yut Kee.


Bước vào Yut Kee, cảm giác dường như nó chẳng mấy thay đổi so với những ngày đầu tiên mở cửa ở những năm 1920s, 1930s. Những bộ bàn ghế đã lên nước sơn đen bóng, những bức ảnh, tranh tường cũ kỹ treo bên cạnh chân dung ông Yut Kee hồi trẻ, vài tủ gỗ lát kính mờ mờ, nền nhà lát gạch hoa hình kỷ hà xanh trắng, bảng menu treo tường ngả màu ố vàng....


Món nổi tiếng nhất ở Yut Kee có lẽ là roti babi, một loại "bánh mì thịt" kiểu Malaysia. Lát bánh mì sandwich thật dày được khéo léo rạch 1 đường ở giữa tạo thành một cái túi nhỏ, trong đó nhồi hỗn hợp thịt heo, thịt cua, rau, rồi dùng trứng đánh đều để khép miệng túi lại, lăn bánh qua trứng một lần nữa và chiên trong chảo dầu nóng. Bánh ở Yut Kee đặc biệt hơn những tiệm khác là ở chỗ, đầu bếp sẽ tách riêng lòng đỏ và lòng trắng trứng ra, đánh lòng trắng trứng cho thật cứng rồi mới trộn vào lòng đỏ, sau đó mới nhúng bánh mì đã nhồi thịt vào hỗn hợp trứng. Nhờ đó, bánh có lớp vỏ ngoài xốp mịn, thơm giòn, lớp thịt nhân ở trong không bị khô mà vẫn mềm mại, đậm đà.

Ngoại trừ roti babi, menu Yut Kee còn có cà ri gà - thịt gà nguyên miếng mềm mại nấu với nước sốt cà ri cay thơm mùi lá cà ri, món fish asam chua ngọt, mì Hailam nấu với tôm, thịt heo, rau củ, bánh mì nướng với mứt kaya.....


Thịt gà với nước sốt nâu

Mì bò char koey tiew

Cà phê ở Yut Kee được làm theo kiểu cổ truyền nhất, "cà phê bít tất" với một ít sữa đặc có đường, đen bóng như mực và rất đậm đà. Hạt cà phê ở đây được Yut Kee đặt một người bà con rang riêng cho mình để đạt được màu sắc và mùi vị hoàn hảo nhất..


Tháng 8 năm 2014, do giá thuê nhà đột ngột tăng cao, Yut Kee buộc phải thay đổi địa điểm lâu đời nay ở Jalan Dang Wangi, sang một địa điểm khác gần đó ở Jalan Kamunting. Mervyn, tiếp nối Jack Lee cha mình chính thức tiếp quản cửa tiệm. May thay, địa điểm mới ở rất gần khu nhà của gia đình ông Yut Kee xưa kia sinh sống, nên khách đến ăn vẫn cảm thấy có cái gì đó quen thuộc, gần gũi. Cửa tiệm tuy có rộng hơn, khang trang hơn, nhưng menu của Yut Kee vẫn không thay đổi, hương vị những món ăn vẫn giữ vững ổn định, và Yut Kee bắt đầu bước sang một trang mới trong lịch sử của mình....



Yut Kee
Jalan Kamunting
Off Jalan Dang Wangi
Bandaraya
Kuala Lumpur
50100



Naka-meguro là khu trung tâm của thành phố Tokyo, với rất nhiều cửa hàng thời trang, quán cà phê sành điệu.... nằm yên tĩnh dọc hai bên bờ sông Meguro rợp mát những bóng cây sakura.


Hôm nọ tình cờ mình lại phát hiện ra được một tiệm ramen rất ngon ở đây, khá là bất ngờ vì ramen thường chỉ hay có ở các khu đông người hơi "bình dân" nhộn nhạo tý chút, như Ikebukuro, Shinjuku, chứ khu "thượng lưu" như Naka-meguro thì ít khi thấy có.

Tiệm ramen này tên là Afuri, được trang web ẩm thực nổi tiếng ở Nhật là Tabelog cho điểm đánh giá rất cao. Món nổi tiếng của tiệm là ramen vị muối (shio-ramen) có hương thơm quả yuzu, với trứng lòng đào ngâm shoyu (aji-tamago) và yaki-cha-shu (thịt heo nướng thái lát). Quả yuzu là một giống chanh của Nhật, ruột thì ít nước rất chua nhưng vỏ thì dày và cực thơm, chuyên sử dụng để nấu ăn và làm nước giải khát, mỹ phẩm.....


Shio-ramen ở đây có sợi mì nhỏ, luộc không quá mềm, nhai vẫn còn sực sực một chút, hơi giống như sợi mì hoành thánh. Nước dùng trong veo, nấu từ xương gà, cá khô, rong biển.... có vị thanh ngọt, vừa miệng chứ không quá mặn như nhiều quán ramen khác, lại thoảng mùi thơm quả yuzu rất nhẹ nhàng. Yaki-cha-shu thì thơm, mềm, béo vừa phải. Ngoài ra quán còn có món cha-shu-donburi là cơm trắng với thịt heo nướng, nước xốt, củ hành thái sợi, trông cũng rất hấp dẫn, chắc chắn lần sau mình sẽ đi ăn thử.
Mata - kimasu !

Bạn có thể tham khảo thông tin quán ở đây (tiếng Nhật).



Hồi ở Việt Nam, thì mình ít khi ăn spaghetti, vì các loại bún-phở-mì ở Việt Nam đã quá phong phú và hấp dẫn rồi, mình chả mấy khi ngó ngàng đến các món ăn nước ngoài. Nhưng từ hồi sang Nhật, muốn ăn các loại bún-phở-mì của Việt Nam thì phải lọ mọ đi mua nguyên liệu về nấu hơi bị lâu nên mình sinh bệnh lười, toàn bay vô bếp nấu đại cái gì đó vừa nhanh vừa tiện và không đòi hỏi nguyên liệu khó tìm quá. Dần dần, trong số các món "vừa nhanh vừa tiện" đó, mì Ý đã trở thành món ăn quen thuộc của mình, vì cách nấu đơn giản, không quá cầu kỳ, mùi vị lại ngon.

Nói đến mì Ý - gọi chung trong tiếng Anh là pasta, chúng ta thường liên tưởng ngay đến mì spaghetti, nhưng trên thực tế mì Ý có tới hàng trăm chủng loại khác nhau, từ hình dáng, kích thước, đến nguyên liệu chế biến, xuất xứ.... đều muôn hình vạn trạng. Ví dụ như hình này liệt kê một số loại pasta thông dụng:

(nguồn cj3b.info)

Trong bài viết này, mình sử dụng mì spaghetti là loại pasta thông dụng nhất, có thể dễ dàng mua ở bất cứ đâu. Về nước xốt, mình giới thiệu cách nấu nước xốt đơn giản nhất chỉ với cà chua tươi, dầu oliu, tỏi và lá basil (húng tây - nếu ở Việt Nam không mua được lá húng tây bạn có thể thử với lá húng quế - mình đã thử, cũng khá ổn, nhưng tất nhiên là không có mùi thơm ngọt đặc trưng của húng tây).

Recipe (cho 3 người ăn )
Mì spaghetti khô đóng gói        210g
Cà chua tươi                         450g (nên chọn loại cà chua chín đỏ và ngọt)
Tỏi                                      1 hoặc 2 tép
Lá basil (húng tây)                  6 đến 7 lá
Dầu oliu                                30g
Muối, tiêu, đường

*Luộc mì spaghetti
- Bắc một nồi nước sôi, bỏ muối vào nước cho đến khi nếm nước bạn thấy nó có độ mặn tương đương như độ mặn của nước biển là được (nếu có thể hãy chọn loại nồi có thành cao để dễ luộc).

- Khi nước đã sôi, cho mì vào, thời gian luộc bạn tham khảo trên bao bì của gói mì※.

- Khi mì đã chín vớt ra một cái rổ cho ráo nước. Nếu không trộn với nước xốt ngay thì bạn nên rưới vào mì một chút xíu dầu oliu rồi xóc đều cho sợi mì khỏi dính vào nhau. Thường thì các đầu bếp Ý sẽ vừa luộc spaghetti vừa làm nước xốt, và họ sẽ canh sao cho mì vừa luộc chín là nước xốt cũng vừa tới luôn, sau đó sẽ trộn ngay mì vừa chín vào nước xốt.


※Về thời gian luộc mì, nếu theo đúng kiểu Ý thì nguời ta sẽ luộc sao cho đến độ al dante, nghĩa là sợi mì chín ở ngoài nhưng vẫn còn một chút lõi cứng ở bên trong, nhai sực sực. Nhưng theo kinh nghiệm của mình thì người Việt Nam thích ăn mì luộc thật mềm, chứ theo kiểu al dante thì sẽ có cảm giác mì bị sống, ăn không ngon, nên thời gian luộc mì bao nhiêu lâu để đạt được độ mềm mong muốn thì tùy bạn tự điều chỉnh theo sở thích nhé. Nếu không yên tâm lâu lâu có thể lấy ra ăn thử. Trung bình ở đây mình luộc mì spaghetti đường kính 0.5mm thì khoảng từ 5 đến 7 phút, tùy hãng sản xuất.

*Làm nước xốt
- Cà chua rửa sạch, bỏ cuống. Nếu quả cà chua có vỏ dày thì bạn có thể luộc sơ cà chua với nước sôi rồi lột vỏ. Nếu cà chua có kích thước to thì bạn bổ làm đôi hoặc làm tư. Mình hay sử dụng cà chua bi, vỏ mềm và quả nhỏ nên có thể bỏ qua các bước này.


-Tỏi bóc vỏ, thái lát mỏng.
- Lá basil (húng tây) rửa sạch, thái sợi nhỏ.
- Cho tất cả cà chua vào một cái thố to, sau đó dùng tay bóp cho cà chua dập nát. Lưu ý là không xay, người ta chỉ xay khi sử dụng cà chua đóng hộp hoặc nấu các loại nước xốt cà chua công nghiệp, chứ khi nấu cà chua tươi thì ở Ý phương pháp bóp nát cà chua bằng tay là thông dụng nhất. Chỉ cần bóp cho cà chua dập ra sơ sơ là được rồi, không cần bóp nhừ đâu nhé, bình thường mình chỉ làm công đoạn này trong vòng 2,3 phút tùy lượng cà chua. Khi bóp cà chua bạn nhớ chú ý đừng để nước cà chua văng lên quần áo nhé. Nếu ngại công đoạn "bầy hầy" này, bạn có thể thái nhỏ cà chua ra cũng được, nhưng mình thì mình khoái bóp hơn, hehe.
- Cho dầu oliu lên chảo, cho tỏi đã thái mỏng vào, sau đó mới mở lửa lên, chờ cho dầu sôi (nếu cho tỏi vào khi dầu đã sôi thì sẽ làm cháy tỏi).
- Khi dầu đã sôi, cho cà chua đã bóp nát vào, trộn đều, và nấu trong khoảng 5 phút. Trộn một nửa phần lá basil đã thái sợi vào. Nêm nếm muối, tiêu, đường sao cho vừa ăn.



*Trộn mì vào nước xốt
- Cho mì đã luộc chín vào nước xốt ở trên, đảo nhanh tay và tắt lửa (nếu để lửa quá lâu mì sẽ bị mềm nhũn mất ngon).
- Cho mì ra đĩa, rắc phần lá basil thái sợi còn lại lên trên để trang trí.


Dựa vào cách làm nước xốt cà chua cơ bản ở trên, bạn có thể biến tấu thành các loại mì Ý khác nhau, như thêm thịt viên, hoặc hải sản, ớt, các loại rau củ, nấm, phô mai mài nhuyễn...... tùy theo ý thích. Hoặc thay thế basil bằng các loại rau thơm khác, hoặc sử dụng phối hợp nhiều loại lá thơm, hay hương liệu khác nhau. Ngoài ra nước xốt cà chua có thể dùng cho rất nhiều loại pasta khác nhau, không chỉ spaghetti mà còn có thể ăn với linguine, fusilli, farfalle, penne, shell....
Enjoy ! (^-^)


Food & Travel & Everyday Life

.