Những ngày phải ở nhà, không được ra ngoài tự do như trước, làm ta ý thức được mình đã từng có gì, để biết trân quý nhiều hơn. Và tự nhiên, hôm nay một ngày cuối tuần, tôi lại lãng đãng nhớ về những hồi ức thật đẹp trước đây. Không phải nhớ lại để tiếc nuối, mà nhớ lại để mỉm cười, mình đã từng có những ngày tháng như thế...
Những mối tình đi qua, có nhiều tiếc nuối và đau khổ. Nhưng sao mà khi nhìn lại, tôi chỉ nhớ trong đầu mình những hồi ức ngọt ngào.
Người bạn trai lớp bên, ngày nào cũng cùng chơi cờ caro với tôi mỗi buổi nghỉ trưa ở trường, với nụ cười ấm áp. Lần hẹn hò đầu tiên trong mùa hoa đào nở rộ, bạn ấy khẽ vòng tay che chở tôi khi chúng tôi đi qua khu phố Ueno đông kín người, cái cảm giác ngỡ ngàng khi phải nói lời tạm biệt.... Mới đó, mà đã mười bảy năm rồi.
Và người đã chỉ dám nắm lấy cổ tay tôi trong rạp chiếu phim mờ tối vì không dám nắm bàn tay, và những nụ hôn bất ngờ dịu dàng, những bữa ăn tối, đi dạo, những day dứt và rời xa...
Và người đã chở tôi đi khắp Kualar Lumpur, trong nắng và trong mưa, những câu chuyện bên dòng sông, nhà thờ hồi giáo, trường đại học, những món ăn halal, những câu chuyện kể....
Có phải chăng khi chúng ta già đi, sẽ có thói quen hoài niệm về quá khứ ?
Những người tôi từng yêu xưa kia, giờ họ đều đã có gia đình ấm áp hạnh phúc, bên người vợ và những đứa con. Khi lướt qua ảnh họ trên facebook, tôi khẽ mỉm cười. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc nơi đó. Mãi hạnh phúc nhé.
Tôi không biết ngày mai, mình sẽ gặp gỡ ai, và có thêm những khoảnh khắc, những kỷ niệm nào nữa để mà ghi nhớ lúc về già. Nhưng tôi hy vọng mình sẽ luôn sống đẹp như thế, và là chính mình như thế. Có thể khờ dại, yếu đuối như thế, nhưng cũng mạnh mẽ, và tự tin như thế.
Nếu cuộc đời mỗi người là một quyển sách, tôi hy vọng rằng quyển sách của mình sẽ chứa nhiều những câu chuyện đẹp và có ý nghĩa. Và thật nhiều tình yêu.