Vậy là sau gần 1 năm, mình cũng có dịp quay trở lại Đà Lạt.
Đà Lạt yên bình.

Trong nắng ấm buổi sớm, hay trong lấp lánh màn đêm, những khoảnh khắc ở Đà Lạt luôn làm cho mình cảm thấy thật an nhiên, tự tại. Dường như mọi thứ ở đây đều thuộc về một thế giới khác, xa rời cái thế giới vội vã, cạnh tranh khốc liệt, đầy biến động mà mình đang sống.


Vợ chồng một người chị quen biết từ hồi còn ở Nhật rủ đi uống cà phê buổi sáng ở "Hoa Violet ngày thứ tư", cái tên quán cà phê thật lãng mạn mà chắc chỉ ở Đà Lạt mới có. Nghe nói cái tên bắt nguồn từ một truyện ngắn buồn nổi tiếng của nhà văn Pháp André Maudroix.
Dưới những tán cây, mọi người cùng uống cà phê, ăn sáng, ngắm hoa, rồi tán chuyện linh tinh.


Sau đó anh chị chở mình đến trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt, để ngắm tòa kiến trúc nổi tiếng với tháp chuông và những khung cửa cong cong. Bầu trời xanh biêng biếc, không khí trong lành.


Đà Lạt tinh khôi như giọt sương mai, trong veo như tiếng chuông tháp nhà thờ ngân vang đâu đó .....




Tết qua đã lâu, vậy mà bây giờ mình mới viết bài viết đầu tiên cho blog.
Thấm thoắt, năm 2016 đã đi qua được một phần ba chặng đường.
Năm 2016,
với rất nhiều ước mơ, nhiều kỳ vọng.

Có lẽ, theo thời gian, khi tuổi đời ngày càng lớn, vượt qua những thăng trầm dâu bể, người ta mới nhận ra được sự quý giá, và cái hữu hạn của thời gian.
Quá khứ, với những ngày tháng thanh xuân tươi đẹp luôn tồn tại trong ký ức ta như những bức tranh, những đoạn phim quay chậm, khiến ta cứ muốn xem đi xem lại mãi. Mặc dù biết rằng, ký ức là thứ không bao giờ trở lại.
Bởi vì không bao giờ trở lại, nên mới nuối tiếc, mới nhớ nhung.
Thế nhưng, cũng bởi vì không bao giờ trở lại,
mới cần ta phải dũng cảm bước tiếp.
Và mình tin rằng, những câu chuyện đẹp đẽ không chỉ tồn tại trong quá khứ, mà còn được vẽ nên qua từng ngày, từng ngày mà ta đang sống.
Mà những ngày ấy, là hữu hạn. Và không ai biết nó sẽ kết thúc lúc nào.
Bởi vậy, mong muốn lớn nhất,
là được sống mỗi ngày thật hết mình, thật tươi đẹp, thật rực rỡ, cho dẫu có bất cứ chuyện gì xảy đến.



Tết năm nay, ba mình mua một chậu quất thật to chưng giữa nhà, và một cặp cúc vàng để trước cửa. Khắp nơi, Đà Nẵng ngập tràn trong sắc vàng dịu nhẹ của hoa cúc, và màu tươi tắn rực rỡ của những chùm quất trĩu quả. Chị em mình ra chợ mua những dây treo đủ mọi hình dáng về trang trí cho chậu quất. Tết đến trong thơm ngát mùi quất và những khoảnh khắc yên bình.



Ra Tết, trước khi vào Sài Gòn, mẹ hái cho mình một túi quất thật to, bảo mang về trong ấy pha với mật ong uống cho hết ho và đau cổ. Thế rồi nhiều quá, ăn không hết, mình mới ra chợ tìm mua một ít vôi và phèn chua để làm mứt. Thế mà chả tìm được chỗ nào mua vôi, nên thôi cũng cứ làm đại mứt quất không sử dụng vôi.
Ngâm, cắt, bỏ hạt, chắt bớt nước, luộc sơ với một ít phèn chua, rồi xả, rồi ngâm..... làm mứt đúng là thứ kỳ công, tốn nhiều thời gian, công sức và tỉ mẩn. Cuối cùng cũng ra được một mẻ mứt, dù hình thức không được đẹp lắm, nhưng được cái rất ngon và healthy.

Pha một bình trà Long Tĩnh, ăn mứt quất, đọc Thành Kỳ Ý.
Một ngày nghỉ ấm áp và bình yên.
Tự nhiên, bỗng thấy nhớ mẹ quá chừng.
Em gái nhắn tin, "ở đây, mẹ và em cũng đang làm mứt quất đó nha..."





Food & Travel & Everyday Life

.