Vậy là sau gần 1 năm, mình cũng có dịp quay trở lại Đà Lạt.
Đà Lạt yên bình.
Trong nắng ấm buổi sớm, hay trong lấp lánh màn đêm, những khoảnh khắc ở Đà Lạt luôn làm cho mình cảm thấy thật an nhiên, tự tại. Dường như mọi thứ ở đây đều thuộc về một thế giới khác, xa rời cái thế giới vội vã, cạnh tranh khốc liệt, đầy biến động mà mình đang sống.
Vợ chồng một người chị quen biết từ hồi còn ở Nhật rủ đi uống cà phê buổi sáng ở "Hoa Violet ngày thứ tư", cái tên quán cà phê thật lãng mạn mà chắc chỉ ở Đà Lạt mới có. Nghe nói cái tên bắt nguồn từ một truyện ngắn buồn nổi tiếng của nhà văn Pháp André Maudroix.
Dưới những tán cây, mọi người cùng uống cà phê, ăn sáng, ngắm hoa, rồi tán chuyện linh tinh.
Sau đó anh chị chở mình đến trường Cao Đẳng Sư Phạm Đà Lạt, để ngắm tòa kiến trúc nổi tiếng với tháp chuông và những khung cửa cong cong. Bầu trời xanh biêng biếc, không khí trong lành.
Đà Lạt tinh khôi như giọt sương mai, trong veo như tiếng chuông tháp nhà thờ ngân vang đâu đó .....