Canape là những món ăn be bé, xinh xinh, thường được phục vụ trong các buổi tiệc đứng, buffet, gần giống như các món tapas của Tây Ban Nha. Nói nôm na, là một kiểu finger food để ăn vặt, nhắm rượu, và trên thế giới có muôn hình vạn trạng các kiểu canape. Trên trang soi.today có một bài rất hay về món này.

Món canape mà mình hay làm ở nhà chỉ đơn giản là bánh mì nướng topping các loại nhân khác nhau, rất nhanh gọn, dễ làm, nhiều khi chưa cần đến 10 phút. Những lúc đi làm về muộn, mà lại lười ăn ở ngoài hàng, mình thường ăn kiểu này. Hai loại đơn giản nhất, là nhân salad bơ cà chua, và nhân pate.

Canape nhân salad bơ cà chua
Nguyên liệu
Quả bơ 1/2 trái
Cà chua 1 quả
Dầu oliu 2 tsp
Nước cốt chanh 1tsp
Đường, tiêu, muối
Bánh mì 5 lát

Cách làm
Trộn đều nước cốt chanh, dầu oliu, đường, tiêu, muối trong một cái tô nhỏ, nêm nếm vừa ăn. Dùng thìa nạo bơ ra khỏi vỏ cho vào tô, dằm nhỏ bơ. Cà chua bỏ ruôt, thái hạt lựu cho vào tô. Trộn tất cả các nguyên liệu cho đều. Topping lên bánh mì cắt lát nướng vàng.

Canape nhân pate
Nguyên liệu
Pate hộp  5tsp
Bánh mì   5 lát
Ngò rí, tiêu

Cách làm
Đơn giản chỉ là trét pate lên bánh mì đã nướng vàng, topping một nhánh ngò rí và một ít tiêu. Mình thường hay ăn pate của hiệu bánh mì Như Lan, hoặc pate Ba Con Heo Vàng.


Mấy món canape như thế này rất phù hợp cho các buổi tiệc nhỏ, họp mặt bạn bè, hoặc ăn chơi lúc cuối tuần. Thêm một ít muối và tabasco vào salad bơ cà chua thì món này sẽ trở thành một loại xốt chấm tuyệt vời cho potato chip.

Mỗi lần làm canape, mình luôn tưởng tượng đến một lúc nào đó, khi mình có một ngôi nhà thật rộng, với một căn bếp thật lớn, lúc đó mình sẽ tổ chức thật nhiều home party đãi bạn bè, với canape là món khai vị. Trong những buổi tiệc như thế, chắc chắn sẽ có thật nhiều món ăn ngon, có bia, rượu, và cả cocktail nữa !

Nói đến cocktail, không thể không kể đến Mojito. Mình thích Mojito đến nỗi phải mua một chai Bacardi về nhà để tự pha, uống cho đã ghiền. Pha Mojito thật ra rất đơn giản, chỉ cần có rượu Bacardi, chanh tươi, lá húng là xong. Mà rượu Bacardi thì rất dễ mua, chỉ cần ra các siêu thị lớn hoặc các cửa hàng bán thực phẩm ngoại nhập như Phương Hà ở đường Hàm Nghi là mua được ngay, giá cả cũng không đắt lắm, mà lại uống được lâu.


Summer Mojito
Nguyên liệu
Chanh tươi  1/2 quả
Lá húng 4 nhánh
Đường  2 tbsp
Rượu Bacardi 30ml
Nước lọc  100ml
Đá lạnh

Cách làm
Vắt nước chanh vào ly, cho đường, lá húng vào. Dùng một cái thìa khuấy đều chanh, đường với nhau, và dằm nhè nhẹ cho lá húng hơi nát, tỏa mùi thơm ra. Cho nước lọc vào, nếm thấy vừa miệng là được. Cho rượu Bacardi vào, khuấy đều, cho đá vào nốt nữa là hoàn thành.

Vị thơm của chanh, mùi hương mát rượi của lá húng, và vị dìu dịu của rượu Bacardi, sẽ xoa tan đi mọi mệt mỏi của ngày hè nóng nực. 

Và mỗi lần uống Mojito, hương vị ấy tự nhiên luôn làm mình liên tưởng đến một mùa hè thật xanh mát, thật say sưa, lãng mạn, với những đêm nhạc sống, với tiếng hát, tiếng ghita bập bùng, cùng điệu salsa đam mê dìu dặt...



Đã quen thuộc với cuộc sống ở Sài Gòn, nên thật sự mình có đôi chút không quen khi đến Hà Nội. Tuy cả hai đều là thành phố lớn, đông đúc dân cư, nhịp sống hối hả, nhưng Sài Gòn luôn có cái gì đó tràn đầy năng lượng tươi vui, hồ hởi, náo nhiệt và vồn vã. Còn Hà Nội, không hiểu sao cứ mang lại cho mình cảm giác đôi chút bức bối, ngột ngạt, mặc dù mình biết rằng đây là một thành phố đẹp với nhiều điều để khám phá.

Có lẽ với mình, Hà Nội đẹp nhất là những buổi sáng sớm ở bờ Hồ, hay những lúc đi dạo bắt gặp gánh hàng hoa, hàng chè chén nằm im lặng khiêm nhường ven đường, và những ngôi nhà cổ. Số lượng những toà biệt thự từ thời Pháp thuộc, những vườn hoa, công viên mang đậm dấu ấn thuộc địa ở Hà Nội có lẽ còn vượt xa Sài Gòn.

Trong số đó, kiến trúc làm mình say mê nhất, chính là Nhà Thờ Lớn.




Nếu ở Sài Gòn, Nhà Thờ Đức Bà luôn là hiện hữu cho một vẻ đẹp hoàn mỹ, tinh tế, rõ nét với sắc màu gạch nung đỏ ấm áp, thì sắc màu xám xưa cũ của Nhà Thờ Lớn Hà Nội lại có cái gì đó hơi buồn bã, xen lẫn ý vị khổ hạnh của kiến trúc thời trung cổ. Những đường nét của cửa sổ, tháp chuông, mái vòm mang đậm dấu ấn Gothic, mang lại cho người xem một cảm giác choáng ngợp, xen lẫn với niềm kính sợ sâu xa.


Mình đến thăm nhà thờ đúng vào buổi sáng chủ nhật, lúc đức cha đang tiến hành thánh lễ. 

Một điều lạ là hôm đó, đức cha giảng đạo bằng tiếng Pháp, hát những bài hát cầu nguyện cũng bằng tiếng Pháp, mà các con chiên đi lễ thì lại toàn người Việt. Vậy mà mọi người vẫn lắng nghe chăm chú, và hát theo một cách nhẹ nhàng, thuần thục. Có lẽ đây là một buổi thánh lễ đặc biệt chăng ? Mình không phải là người theo đạo, nên không hiểu rõ lắm, nhưng khi đứng trong thánh đường, nghe giọng đức cha ngân nga tiếng Pháp, mình chợt có cảm giác như quay lại nhiều năm về trước, khi mình sang Paris, thăm những nhà thờ cổ ở đó. Cảm giác, thực sự cũng không có gì khác biệt. Vẫn là âm thanh ấy, không khí ấy, khung cảnh ấy.




Ấy thế mà, bước ra ngoài, đã là một thế giới hoàn toàn khác biệt, với những quán ăn, cửa hiệu thời trang, quán cà phê với tiếng nhạc pop, hip hop ồn ã, làm người ta phải giật mình vì sự khác biệt quá lớn đó. 

Hà Nội, quả thực là một thành phố của hai thái cực, giàu và nghèo, tinh tế và kệch cỡm, cổ xưa và hiện đại, thanh lịch và hỗn độn. Có lẽ, đây mới chính là màu sắc thực sự của Hà Nội buổi giao thời. 

Mình chỉ mong, những kiến trúc cổ như thế này, và những ngôi chùa, đình đài, miếu mạo, những công viên, hồ nước, những kiến trúc đặc sắc nhất của Hà Nội sẽ không vì quá trình đô thị hoá mà bị mất đi. Để lớp con cháu của mình, nó còn được ngắm Nhà Thờ Lớn, Văn Miếu, sen Hồ Tây, cầu Thê Húc, phố cổ như trong tranh Bùi Xuân Phái... như mình bây giờ. 

Để làm được điều đó, có lẽ, trước hết phải là sự cố gắng của thế hệ bọn mình.








Food & Travel & Everyday Life

.