Lần cuối cùng ta nhìn được thấy một trái thị là khi nào ?

Có lẽ là từ xưa lắm, khi ta hãy còn là một cô bé, được bà, mẹ đi chợ về mua cho quả thị làm quà. Quả thị về nhà chỉ được để trên bàn, hay để ở đầu giường cho thơm chứ nhất định không được ăn. Thị chín vàng, tỏa mùi thơm man mát, ngọt ngào, khiến đứa trẻ là ta khi ấy cứ mãi chun mũi hít hà....

Ta đã lãng quên mùi hương ngọt ngào ấy từ lâu lắm, sau nhiều năm trời lang thang phiêu bạt, mải mê với những giấc mơ, những ham muốn và tham vọng, những thành công và thất bại, những được và mất của đời người..... Thế rồi, tình cờ giữa Sài Gòn hối hả, bỗng bắt gặp một người bán dạo đậu xe ven đường, trong giỏ là vài trái thị vỏ vàng ươm, căng tròn, nằm im lìm dưới nắng trưa. Có lẽ, đã lâu quá rồi, phải không....

Đặt một trái thị lên bàn tay, khe khẽ ngửi. Mùi hương tha thiết ấy như làm lòng ta se lại. Cái niềm hạnh phúc bé nhỏ giản đơn của những ngày thơ bé. Cái hương thơm hiền lành, giản dị và ngọt ngào. Thị ơi, thị à...

Những tháng năm qua, trong lâu dài ký ức, những mùi hương nào khiến ta không thể lãng quên ?

 Mùi cỏ dại buổi sáng sớm đầu xuân nhắc ta về một mảnh vườn xưa cũ, mùi thức ăn mẹ nấu khiến ta bỗng nhớ về mái nhà xưa, mùi hương nước hoa của người bạn trai ta từng yêu tha thiết gợi nhớ về một mối tình dang dở....

"Mùi hương là vị phù thủy đầy uy lực, đưa bạn vượt qua hàng ngàn dặm và tất cả những tháng năm mà bạn đã sống*."

Tự nhiên, bỗng thấy như muốn ứa nước mắt. Sau tất cả những toan tính, những khó khăn trong quan hệ giữa người và người, chỉ để mưu cầu hạnh phúc trong một tương lai không đoán định được, thứ làm ta hôm nay cảm thấy bình yên, nhẹ nhõm và thanh thản nhất, chỉ đơn giản là một mùi hương ngọt ngào, giản dị của một trái thị thơm....

''Thị ơi, thị rụng bị bà
 Bà để bà ngửi chứ bà không ăn".......



(*trích Helen Keller)


Leave a Reply

Food & Travel & Everyday Life

.