Hôm trước đi chợ đồ cũ ở Yasukuni-Jinza, mua được bộ tách này với giá chỉ 150 yên, tách bé xinh xinh và có màu xanh sẫm óng ánh rất mê hoặc. Nên dạo này sáng nào mình cũng nó để uống cà phê sáng.

Gần mấy tháng nay mình không ăn sáng bằng bánh mì nướng nữa, cứ thấy khô khô thế nào ấy. Nên buổi sáng hoặc là không ăn gì cả, chỉ uống cà phê, hoặc hâm nóng thức ăn tối qua còn lại, hoặc thỉnh thoảng mua một cái gì đó từ hôm trước để dành ăn sáng. Có khi, mình lại nấu sẵn một nồi cháo trắng, sáng hôm sau hâm nóng lại và ăn với dưa muối, cá kho khô, vậy là đủ ấm bụng.

Từ hồi cơ quan chuyển chỗ, phải đi làm bằng tàu điện chứ không đi xe đạp nữa, mình lại có thêm thói quen sáng nào cũng pha một ly cà phê thật nóng, cho vào ly tumbler, rồi mang đi làm. Không gì ấm áp hơn bằng cảm giác một buổi sáng mùa đông lạnh lẽo, đứng trên sân ga chờ tàu đi làm, được uống một cà phê thật thơm và thật nóng.

Nhưng có những buổi sáng dậy muộn, chẳng kịp gì cả chỉ đủ thời gian vội vã thay quần áo rồi đi làm ngay. Cuộc sống hối hả và bận rộn, đến nỗi nhiều khi ăn một bữa sáng thong thả cũng là một điều xa xỉ. Những lúc như vậy, mình lại nhớ những buổi sáng ở Việt Nam, chỉ cần ghé qua một quán bên đường nào đó là có đủ món ăn ngon, bún, phở, mì bánh cuốn, bánh bèo, bánh nậm.....

Nhưng mình biết, đến khi nào về hẳn Việt Nam, chắc chắn, mình sẽ lại vừa ngồi ăn sáng ở quán lề đường, vừa ngẩn ngơ nhớ những phút chờ tàu đi làm trong mùa đông lạnh lẽo ở Nhật.

Con người thật là kì lạ, lúc nào cũng mâu thuẫn với chính mình.





Leave a Reply

Food & Travel & Everyday Life

.