Đợt vừa rồi mình chấp nhận trả thêm một khoản tiền để bay chặng Tokyo - Seoul - Đà Nẵng, thay vì Tokyo - Sài Gòn - Đà Nẵng như mọi khi, thôi thì vừa đỡ phải đi VN Airline kì cạch chờ máy bay ở Tân Sơn Nhất, lại vừa được thăm Seoul mà không phải xin visa, cũng đáng. 
  Bình thường hộ chiếu Việt Nam muốn đi Hàn Quốc phải xin visa, nhưng nếu bạn transit qua Hàn Quốc để đi một nước thứ ba, bạn hoàn toàn có thể ra ngoài chơi mà không cần visa gì cả. Đối với một người đi làm full time, một năm chỉ có hơn 10 ngày nghỉ như mình, thì việc xin nghỉ làm để lên đại sứ quán xin visa là một sự xa xỉ, nên đi kiểu này là khoẻ nhất.
   Vậy là mình mua một quyển sách hướng dẫn du lịch Seoul, nạp đầy pin máy ảnh, vác ba lô lên đường.
   Không biết có phải do ám ảnh gì không, nhưng vừa bước lên máy bay của hãng Asiana Airlines, đã nghe thoang thoảng mùi kim chi :D. Mà thiệt, cả đi lẫn về, menu ăn lúc nào cũng có món kim chi, nên chắc mũi mình ngửi chính xác :)).

  
   Mùa hè, không khí nóng và ẩm bao trùm sân bay Incheon. Thủ tục hải quan cũng đơn giản, bác hải quan hỏi "tranh thủ đi mua sắm hả", mình gật gật dạ dạ nhe răng cười, vậy là đóng dấu cái cộp, qua. Có điều ở đây cũng như Thái Lan, Hồng Kông, trong sân bay không có free-wifi. Về điểm này thì bạn Đài Loan là nhất, xuống máy bay một cái là có thể check in Facebook ngay tắp lự. 
  Mình chọn phương tiện di chuyển chính trong thành phố Seoul là tàu điện. Nếu bạn đã sử dụng thông thạo được hệ thống tàu điện chằng chịt như mạng nhện ở Tokyo, thì sẽ không có hệ thống tàu điện nào trên thế giới có thể làm khó bạn được nữa cả. Mà tàu điện lại rẻ, dễ mua vé, và an toàn hơn taxi nhiều.
 Điểm đến đầu tiên là chợ Dongdaemun. Tới kiosk đầu chợ, mua một ly cà phê nhỏ mang đi. Không biết một tiếng Hàn Quốc bẻ đôi, nên mình cứ ra tay chỉ chỏ, bác bán hàng cũng rất dễ thương, thấy cái hiểu ngay mình là người nước ngoài, còn hỏi "sugar, sugar??", no no sugar, thank kiu.   
Chợ Dongdaemun rất to và rộng, bán đủ thứ từ quần áo, giày dép, thức ăn, đồ lưu niệm... Nó mang lại một cảm giác rất quen thuộc, giống như chợ Shilin ở Đài Bắc, hay Ueno ở Tokyo, hay Ladies market ở Hồng Kông, hàng hóa nhiều, thượng vàng hạ cám, và bạn phải trả giá triệt để.   Trời hơi mưa nên định đi mua dù, nhưng dạo mấy vòng đều bị hét giá, nên thôi. (May sao lúc quay về đúng lúc trời mưa, lại mua được một cái dù với giá phải chăng ở một cửa hàng tạp hóa cách chợ khá xa). 

Chuyển qua tiết mục ẩm thực, mình phát hiện ra một cái ngõ nhỏ có rất nhiều hàng bán bibimba (cơm trộn) hấp dẫn, rồi có cả mấy dì ngồi bán kimbap đầu chợ, tranh thủ chụp hình. Trời, giá mà được ở đây lâu lâu, ta đã nhào vô ăn rồi. Giờ thì phải để bụng đi ăn mì lạnh nên chỉ biết ngó thôi, hichic.



  Điểm đến thứ hai là khu Myodong. Khu này là khu mua sắm, người đông, hàng hóa tấp nập, nhất là quần áo và mỹ phẩm, cũng tranh thủ ôm về một mớ milk lotion, face scrub, kem chống nắng hehe. (Suy này về Nhật xài mới thấy kem chống nắng ở đây tuy bao bì đẹp nhưng kem hơi dày, lên da để lại màu trắng chứ không được mềm mịn và smooth lắm, thôi thì tiền nào của đấy.)
  Đi một lúc, đã thấy đói bụng. Món mì lạnh Hàn Quốc trứ danh đang chờ đợi. Háo hức loanh quanh tìm quán. Quán mình chọn là 明洞成興麺屋, nằm ngay trong khu Myodong.
 Trong quán toàn người Hàn Quốc, thêm một hai nhóm khách du lịch người Nhật. Trong khi ngồi chờ mì, nhẩn nha uống súp yuksu, tức là súp xương bò, với nước súp màu trắng sữa, vị nhàn nhạt nhưng thơm đậm đà.
  Mì đã ra, hehe.
  

  Dì bưng mì xách cái kéo, "cắt hông?", mình gật gật, vậy là dì nhanh chóng thành thạo cắt sợi mì dài ra thành từng đoạn vừa ăn.
  Trời, tô mi hắn ngon ! Nước mì đậm đà, thơm mùi kim chi, thịt bò, dầu mè, kim chi thì ngon khỏi nói, mình cho thêm chút xíu tương kochuyan, cay cay ngọt ngọt, vừa ăn vừa hít hà. 
  Ở Nhật kiếm tô mì như vầy hơi bị khó, vừa ăn vừa tiếc nuối hichic.

  *   *    *
  No bụng rồi, khởi hành đi Insadong, khu phố cổ của Seoul. 
  Phải nói là, mình thích Insadong, cái gì cổ cổ xưa xưa là khoái.
  Thật ra nói khu phố cổ vậy thôi, chứ Insadong làm sao so sánh được với Hội An hay Chiufen của Đài Loan, vì không có nhiều tòa nhà di tích cổ còn nguyên vẹn. Nhưng mình thích không khí ở đây, với những cửa hàng bán sách cũ, bút lông, đồ gốm, xen kẽ với cửa hàng ăn, quần áo, cà phê cho giới trẻ. Nếu được trở lại Seoul lần nữa, mình sẽ chỉ đi Insadong là đủ rồi.


  Tần ngần mãi trước cửa hàng đồ gốm, không biết có nên rinh mấy cái về không, vì mình vốn mê đồ gốm. Mĩ phẩm, máy ảnh xách cũng đủ nặng tay rồi. Mà nghĩ mai mốt chuyển nhà từ Nhật về VN mà lại thêm một mớ đồ gốm thì cũng ngại, nên thôi. Giờ nghĩ lại cứ thấy tiếc mãi, vì đồ gốm của Hàn Quốc có một phong cách rất riêng, mộc mạc và độc đáo.

  Đến giờ về, leo lên tàu điện ra sân bay mà cứ tiếc mãi. Giá như được ở lại Insadong lâu hơn một chút. Giá như....được ăn nhiều thêm một chút :D. Và giá như mình biết tiếng Hàn, hehe.

  Trời, cái đoạn đường từ Insadong ra sân bay Incheon hắn xa diệu vợi !
  


Leave a Reply

Food & Travel & Everyday Life

.