Nhật đã gần qua hết mùa thu, mùa đông đã tới, Việt Nam đang ở những tháng cuối năm bận rộn với nhiều biến cố. Ngoài kia, 2020, 2021 đã là những năm khó quên của lịch sử thế giới. Năm 2022 vẫn đang chờ đợi phía trước với nhiều thử thách.

  Những ngày phải ở nhà, không được ra ngoài tự do như trước, làm ta ý thức được mình đã từng có gì, để biết trân quý nhiều hơn. Và tự nhiên, hôm nay một ngày cuối tuần, tôi lại lãng đãng nhớ về những hồi ức thật đẹp trước đây. Không phải nhớ lại để tiếc nuối, mà nhớ lại để mỉm cười, mình đã từng có những ngày tháng như thế...

  Những mối tình đi qua, có nhiều tiếc nuối và đau khổ. Nhưng sao mà khi nhìn lại, tôi chỉ nhớ trong đầu mình những hồi ức ngọt ngào. 

  Người bạn trai lớp bên, ngày nào cũng cùng chơi cờ caro với tôi mỗi buổi nghỉ trưa ở trường, với nụ cười ấm áp. Lần hẹn hò đầu tiên trong mùa hoa đào nở rộ, bạn ấy khẽ vòng tay che chở tôi khi chúng tôi đi qua khu phố Ueno đông kín người, cái cảm giác ngỡ ngàng khi phải nói lời tạm biệt.... Mới đó, mà đã mười bảy năm rồi.

  Và người đã chỉ dám nắm lấy cổ tay tôi trong rạp chiếu phim mờ tối vì không dám nắm bàn tay, và những nụ hôn bất ngờ dịu dàng, những bữa ăn tối, đi dạo, những day dứt và rời xa...

  Và người đã chở tôi đi khắp Kualar Lumpur, trong nắng và trong mưa, những câu chuyện bên dòng sông, nhà thờ hồi giáo, trường đại học, những món ăn halal, những câu chuyện kể....

  Có phải chăng khi chúng ta già đi, sẽ có thói quen hoài niệm về quá khứ ?

  Những người tôi từng yêu xưa kia, giờ họ đều đã có gia đình ấm áp hạnh phúc, bên người vợ và những đứa con. Khi lướt qua ảnh họ trên facebook, tôi khẽ mỉm cười. Cầu chúc cho anh luôn hạnh phúc nơi đó. Mãi hạnh phúc nhé.

  Tôi không biết ngày mai, mình sẽ gặp gỡ ai, và có thêm những khoảnh khắc, những kỷ niệm nào nữa để mà ghi nhớ lúc về già. Nhưng tôi hy vọng mình sẽ luôn sống đẹp như thế, và là chính mình như thế. Có thể khờ dại, yếu đuối như thế, nhưng cũng mạnh mẽ, và tự tin như thế.

  Nếu cuộc đời mỗi người là một quyển sách, tôi hy vọng rằng quyển sách của mình sẽ chứa nhiều những câu chuyện đẹp và có ý nghĩa. Và thật nhiều tình yêu.





Cách đây nhiều năm, khi lần đầu tiên lập tài khoản LinkedIn, trong trang profile tôi được yêu cầu bắt buộc phải đặt một dòng headline (tiêu đề) cho profile của mình. Ái chà, tôi nghĩ, xịn quá, phải viết một cái gì đó thật cô đọng, thật xuất sắc! 

Hai mươi phút sau, tôi vẫn ngẩn tò te cắn bút vì không biết phải viết gì...

 Vì LinkedIn là trang thông tin tìm kiếm việc làm, nên sau khi đảo một vòng xem profile của những người khác, tôi nhận ra đa số mọi người sẽ ghi vào đây chức vụ hiện tại, hay nghề nghiệp chuyên môn, tên công ty hiện tại đang làm việc. 
Ok, vậy là bạn đã biết là tôi viết gì vào profile rồi nhé. 
Đây là cái "nhãn" (label) đầu tiên mà tôi khoác lên người mình. 

Trong marketing người ta thường nói về khái niệm "nhận diện thương hiệu", thương hiệu của sản phẩm gắn liền với hình ảnh về sản phẩm đó. Có lẽ, mỗi cá nhân cũng được người khác nhận diện tương tự như vậy. Thương hiệu của bạn là điều bạn tự hào viết lên danh thiếp của mình, làm tiêu đề của profile, là câu bạn tự giới thiệu về mình khi tham gia hội họp hay gặp gỡ ai đó lần đầu tiên trong một cuộc hẹn hò. Có thể là "cô RinLinh cao kều của lớp 12A", "cô RinLinh là CEO Tổng giám đốc công ty A kiêm cố vấn tài chính kiêm chủ tịch hội đồng quản trị kiêm bếp trưởng nhà hàng Con Cá Vàng", "cô RinLinh đến từ xứ Mù Cang Chải thành phố Havana", "cô RinLinh thành viên cuồng nhiệt của fanclub những người yêu màu hường"...

"Nhãn" của bạn nói cho người khác biết bạn thuộc về nhóm/hội nào, đạt được vị trí xã hội gì, đến từ đâu.... Nói tóm lại, nó cho người khác nhận diện tóm tắt về bản thân bạn. Trong một vài từ. Một vài dòng. Có thể là một vài câu.
Đôi khi, tôi thấy điều này khá hữu dụng, đặt biệt là khi lần đầu tiên gặp mặt một ai đó. Ít nhất bạn biết bạn đang nói chuyện với một người mà bạn nghĩ là bạn có thể đoán/hình dung ra người đó như thế nào.

Trong một số trường hợp khác, tôi thấy điều này rất tệ. Cực kỳ tệ. 

Vì có lúc tôi bỏ qua không thèm nói chuyện với một anh chàng lông bông tự giới thiệu mình là "freelancer", vì trong tưởng tượng/suy nghĩ của tôi freelancer là mấy thằng cha rỗi hơi lười biếng không việc gì làm, và sau đó tôi hối hận cực kì khi biết anh ta hóa ra lại rất thông minh và đang làm cùng lúc nhiều công việc hay ho. Hoặc cũng có một vài trường hợp, tôi nói chuyện với một vài CEO đáng kính và thất vọng/phì cười vì những xử sự thiếu chuyên nghiệp hoặc trẻ con của họ.

Chúng ta không chỉ có một, mà có rất nhiều "nhãn". Trong hầu hết đa số các trường hợp, chúng ta tự hào với những cái nhãn mình tự gắn cho mình, và có thể căm ghét hoặc khó chịu với một vài cái nhãn người khác đặt cho chúng ta. Những biệt danh hồi đi học cấp 3 là một ví dụ. Hoặc sâu sắc hơn, nếu bạn đã từng ra tòa, li dị, hay phạm phải một sai lầm nào đó trong sự nghiệp, cái "nhãn" đó, hay còn có thể gọi là vết nhơ đó, sẽ theo bạn suốt đời.

Có lẽ, chúng ta không thể tồn tại như một cá thể trong xã hội, trong cộng đồng, trong "làng xã bộ lạc" của mình, mà không có những cái "nhãn". Những cái nhãn cho biết chúng ta thuộc về nhóm nào trong xã hội, giúp người khác nhận diện chúng ta. Hay nói cách khác, mỗi cái "nhãn" cho biết chúng ta là một sản phẩm thuộc "hộp/thùng chứa"(box) nào của xã hội.

Một câu chuyện có thật xảy ra ở Tp HCM năm 1995, do sự cố máy bay nên nghệ sĩ piano lớn của thế giới là Vladimir Ashkenazy phải dừng lại Tp HCM hai ngày. Vì vậy, ông được mời tổ chức một buổi hòa nhạc tại Tp HCM, và ông đã chọn tổ chức một buổi hòa nhạc khiêm tốn tại khán phòng nhỏ trong Nhạc viện Tp HCM, với một lượng công chúng hẹp. Tại buổi hòa nhạc, người lãnh đạo Nhạc viện lúc đó là giáo sư, tiến sĩ, nghệ sĩ nhân dân, đã hỏi nghệ sĩ (để đưa vào tờ program chương trình), tôi phải viết về ông như thế nào, Ashkenazy là gì?. Thạc sỹ, tiến sỹ, giáo sư hay là gì gì hơn thế nữa ? Và câu trả lời là: "Tôi chỉ là Ashkenazy." Hỏi đi hỏi lại mấy lần, chắc một nghệ sỹ lớn như ông thì phải có tham gia giảng dạy, vậy khi đó chức danh và học vị của ông là gì? Truy mãi, truy mãi, mà cuối cùng cũng chỉ nhận được câu trả lời có pha thêm tí khó chịu từ ông "Tôi chỉ là Ashkenazy!"

Tất nhiên chúng ta không phải ai cũng là nghệ sĩ lớn như Ashkenazy, mỗi ngày còn phải còng lưng đi làm, nịnh sếp, chăm con, lượn facebook, giảm cân... Chúng ta luôn phải tự giới thiệu mình là ai trước người khác. Và khi đó, ở một khía cạnh nào đó, những cái "nhãn" và "hộp" giúp chúng ta cảm thấy an toàn hơn, được bảo vệ hơn, được tôn trọng hơn, được thỏa mãn hơn, được cảm thấy mình ưu việt hơn/khác biệt/nổi trội hơn người khác,.... Những cái "nhãn" và "hộp" cho chúng ta biết mình thuộc về nhóm nào trong xã hội. Và một trong những bản chất của con người từ thời tiền sử săn bắt hái lượm là phải "sống theo bầy đàn". Không có đồng đội, bầy đàn, thì không thể săn bắt những con lớn, không có thịt ăn. 

Tuy nhiên, nếu một ngày nào đó, một vài cái "nhãn" mà bạn tự hào bị mất đi, thì, Bi ơi đừng sợ. "Nhãn" chỉ là một tờ giấy trên bao bì thôi. Nó không đại diện cho tất cả mọi thứ bên trong bạn. Và thậm chí cả cái "hộp" nữa. Có những lúc, mất đi "nhãn" và "hộp" sẽ khiến bạn lạc lối, hoang mang, mất lòng tin vào bản thân, ngã quị, hoặc có những hành động ngu ngốc. Bị cách chức, nghỉ việc, tăng cân, trở nên xấu xí, di chuyển chỗ ở, li dị, sinh con, chuyển hướng sự nghiệp,... là những ví dụ thay đổi "nhãn" và "hộp" như thế. Bạn luôn luôn có thể tạo ra một cái "nhãn" mới đẹp hơn, một cái "hộp" mới rộng hơn. 

Nhưng điều quan trọng là, những cái "nhãn" và "hộp" đó, chúng chỉ là một lớp bao bì. Chúng không phải là sản phẩm bạn thực sự. Sản phẩm bạn mới là cái cốt lõi chỉ bạn mới có, là giá trị thực sự của bạn. Và ý nghĩa cuộc sống, thành công, hạnh phúc của bạn, được quyết định bởi sản phẩm bạn, chứ không phải bao bì của bạn. 

Và nếu được, nên hạn chế dán những cái "nhãn" xấu xí không cần thiết lên người khác. Nó không làm cho thế giới tốt đẹp hơn.

Ngày mai, nếu bạn gặp cô RinLinh ngoài đường, cô RinLinh hy vọng là cô ấy có thể mỉm cười trả lời bạn chỉ đơn giản "Tôi là cô RinLinh".

(mặc dù vậy, là một người bình thường, cô RinLinh cũng vẫn rất yêu những cái "nhãn" sáng bóng danh giá, và lâu lâu cũng sẽ cố gắng dán đâu đó lên mình một vài cái "nhãn" hay ho và vênh váo lên đôi chút với con mèo trong nhà. Bởi vì đa số trong các trường hợp, cô ấy thường hay viết về rất nhiều thứ cô ấy bối rối và không biết phải làm sao).

Hết. 

Cám ơn độc giả đã đọc được đến đây. Chúc bạn có nhiều những cái "nhãn" sáng bóng và có thể thoải mái gỡ ra dán vào lúc nào cũng được. Và luôn mỉm cười :).
 Yêu bạn.




Mười vạn tám ngàn dặm
Sen phủ mặt hồ
Thuyền ai nhẹ lướt không tiếng sóng
Cá đùa trong nước
Bụi mờ hơi sương

Chín vạn tám ngàn dặm
Liễu rủ đầy cành
Tóc xanh một dải đồng tâm kết
Trà xanh một chén
Hẹn thề ba sinh

Bảy vạn tám ngàn dặm
Mưa giăng đầy trời
Ai nắm tay ai nhìn không nói
Đỗ quyên khắc khoải
Nghìn trùng biệt ly

Nghìn trùng biệt ly, nghìn trùng ly biệt
Cỏ xanh rũ rũ chiều chưa tắt
Nỗi niềm đứt đoạn
Tóc thề còn vương

Năm vạn tám ngàn dặm
Trăng soi đầy thềm
Cô gái ngồi thêu hoa bên khung cửa
Lặng chờ người thương

Bốn vạn tám ngàn dặm
Kiếm vàng ngẩn ngơ
Áo tơ lại rách không người vá
Trăng soi đáy nước
Bóng nàng trong gương

Ba vạn tám ngàn dặm
Chim bay sải cánh
Non xanh nước biếc một màu
Tuấn mã nương theo gió
Tìm về người thương

Vạn dặm xa xôi, vạn dặm xa xôi
Đời người như khúc nhạc
Hoan lạc bi ai
Hoa nở, hoa tàn, hoa lại rụng
Chẳng cầu phú quí
Nguyện bình an cùng người đi hết kiếp tử sinh

21.02.2019




Sonate mùa hè

Nếu cuộc đời là một đóa hoa, một giọt sương trên lá, 
một tiếng vỗ cánh của đôi bướm chập chờn, 
một tia nắng chiếu sáng xanh qua vòm cây dưới nắng hè rực rỡ …
thì em luôn mong rằng
trái tim em cũng luôn lấp lánh và rực rỡ như thế 
cho dẫu có bất cứ chuyện gì xảy đến.

Vì thời gian có bao giờ ngừng lại
vì nụ cười của em có bao giờ thôi quấn quít
khi mắt anh nhìn mắt em
Vì những cơn gió mùa hè cứ quấn lấy tay em
Vì những điều giản dị không hề dễ quên đến thế.



Đâu đó có tiếng ai đang hát
hình như là một bản nhạc buồn
Hoa sẽ tàn. Sương sẽ khô. 
Bướm sắp hóa thành kén mỏng. Nắng sắp hóa mưa.
Anh sắp quay về với em chưa ?

28.04.2018



Có những lúc, cảm thấy trong lòng thật sự tịch mịch.

 “Tịch mịch”, hai chữ này không xuất hiện nhiều trong văn chương Việt Nam, vì vốn là một từ Hán Việt. Trong mấy năm gần đây, “tịch mịch” bắt đầu xuất hiện nhiều trong những bản dịch Việt ngữ của các tiểu thuyết ngôn tình Trung Quốc. Và dần dần, "tịch mịch" đã được người đọc Việt Nam thừa nhận như là một định nghĩa khác của sự ở một mình.

“Tịch mịch” khác với cô đơn, bởi cô đơn bao hàm cả sự hoảng sợ, hoang mang, nói “ta cô đơn” cũng đồng nghĩa với việc ta sợ hãi lắm việc ở một mình, đừng rời bỏ ta, đừng từ chối ta. Còn “tịch mịch”, là vắng vẻ, là cảm giác lặng lẽ chấp nhận cái vắng vẻ ấy, với một chút đau thương, bi ai, như ẩn chứa một nụ cười nhàn nhạt trong khóe mắt. Trong hai chữ “tịch mịch” không có sự van xin cầu khẩn, không có nỗi sợ hãi, nó chỉ chấp nhận việc ở một mình nghiễm nhiên như đã vậy, như một vết thương đã lành sâu.

Trái tim tịch mịch, bởi vì nó hiểu rằng không có gì vô định, mong manh dễ vỡ hơn cảm giác mê luyến giữa người với người. Ai mà chẳng khao khát một cái nắm tay tha thiết, một câu nói “có ta ở đây”, một vòng tay kiên định. Nhưng rồi có gì là thực, có gì là tồn tại mãi mãi ? 

Khi trái tim đã khắc đầy những vết sẹo chồng chéo lên nhau, nó sẽ không còn muốn có thêm đau đớn nữa, chỉ muốn thiết tha trong tịch mịch của riêng mình. Không phải nó không còn biết đến yêu thương, chỉ là, với nó, yêu thương đã ngày càng xa vời và không đáng nhắc tới.

Nó không cô đơn, nó chỉ là tịch mịch.




Lần cuối cùng ta nhìn được thấy một trái thị là khi nào ?

Có lẽ là từ xưa lắm, khi ta hãy còn là một cô bé, được bà, mẹ đi chợ về mua cho quả thị làm quà. Quả thị về nhà chỉ được để trên bàn, hay để ở đầu giường cho thơm chứ nhất định không được ăn. Thị chín vàng, tỏa mùi thơm man mát, ngọt ngào, khiến đứa trẻ là ta khi ấy cứ mãi chun mũi hít hà....

Ta đã lãng quên mùi hương ngọt ngào ấy từ lâu lắm, sau nhiều năm trời lang thang phiêu bạt, mải mê với những giấc mơ, những ham muốn và tham vọng, những thành công và thất bại, những được và mất của đời người..... Thế rồi, tình cờ giữa Sài Gòn hối hả, bỗng bắt gặp một người bán dạo đậu xe ven đường, trong giỏ là vài trái thị vỏ vàng ươm, căng tròn, nằm im lìm dưới nắng trưa. Có lẽ, đã lâu quá rồi, phải không....

Đặt một trái thị lên bàn tay, khe khẽ ngửi. Mùi hương tha thiết ấy như làm lòng ta se lại. Cái niềm hạnh phúc bé nhỏ giản đơn của những ngày thơ bé. Cái hương thơm hiền lành, giản dị và ngọt ngào. Thị ơi, thị à...

Những tháng năm qua, trong lâu dài ký ức, những mùi hương nào khiến ta không thể lãng quên ?

 Mùi cỏ dại buổi sáng sớm đầu xuân nhắc ta về một mảnh vườn xưa cũ, mùi thức ăn mẹ nấu khiến ta bỗng nhớ về mái nhà xưa, mùi hương nước hoa của người bạn trai ta từng yêu tha thiết gợi nhớ về một mối tình dang dở....

"Mùi hương là vị phù thủy đầy uy lực, đưa bạn vượt qua hàng ngàn dặm và tất cả những tháng năm mà bạn đã sống*."

Tự nhiên, bỗng thấy như muốn ứa nước mắt. Sau tất cả những toan tính, những khó khăn trong quan hệ giữa người và người, chỉ để mưu cầu hạnh phúc trong một tương lai không đoán định được, thứ làm ta hôm nay cảm thấy bình yên, nhẹ nhõm và thanh thản nhất, chỉ đơn giản là một mùi hương ngọt ngào, giản dị của một trái thị thơm....

''Thị ơi, thị rụng bị bà
 Bà để bà ngửi chứ bà không ăn".......



(*trích Helen Keller)


Food & Travel & Everyday Life

.