Núi Mao Kong (猫空, nghĩa hán tự là miêu không) nằm ở ngoại ô của Đài Bắc, cách trung tâm thành phố khoảng hơn 1 tiếng đi tàu điện và xe cáp.

Mao Kong đã từng là một trong những vùng trồng trà lớn nhất xứ Đài, tuy nhiên hiện nay diện tích trồng đã trở nên ít lại, chỉ chủ yếu là trồng trà Thiết Quan Âm. Thay vào đó, đa số người Đài Bắc đến đây để thưởng thức trà trong các quán trà trên đỉnh núi, và ngắm nhìn cảnh Đài Bắc về đêm.

Từ trung tâm Đài Bắc, đi tàu điện của Wenshan Line đến ga Taipei Zoo, rồi từ đây bắt xe cáp lên đỉnh núi. Có hai loại xe cáp, một loại bình thường, một loại có sàn xe bằng kính trong suốt để du khách có thể ngắm nhìn cảnh trên cao.

Để lên được đến đỉnh núi phải đi qua 2 trạm là Taipei Zoo South Station, Zhinan Temple Station, cuối cùng mới đến Mao Kong Station, cách mặt nước biển 4033m.



Dọc đường khung cảnh núi rừng chập chùng, rừng cây xanh thẳm, lác đác vài ba mái nhà, đó đây những mảnh ruộng trồng trà vuông vức nằm xen lẫn trong thung lũng. Một màu xanh ngút ngàn bao phủ tầm mắt.



Ngước mắt nhìn lên cao, phía xa xa là núi đồi trùng điệp, và thành phố Đài Bắc hiện lên trong nắng chiều. Tháp 101 hiện lên cao vút giữa nền trời xanh thẳm. Không khí yên tĩnh mà đẹp lạ thường.





Xe cáp lên đến ga Mao Kong Station, những quán trà nằm yên tĩnh quanh rìa núi. Nếu có thời gian, bạn có thể đi bộ hoặc chạy xe men theo sườn núi, để ngắm nhìn cảnh thành phố Đài Bắc từ trên cao, khi nào mệt hãy dừng chân lại và thưởng thức một chén trà thơm.

Nói đến trà Đài Loan, chắc chắn phải nói đến ô long. Trà ô long Đài Loan nổi tiếng từ lâu bởi hương thơm ngan ngát, uống đến nước thứ 7, thứ 8 hãy còn ngon. Ô long cũng có nhiều loại, có Đông Đỉnh Ô Long, Thiết Quan Âm, Thiết La Hán, Thủy Tiên, Đông Phương Mỹ Nhân, Văn Sơn Bao Chủng..... mỗi loại trà cũng tùy theo phẩm chất mà chia thành nhiều cấp bậc khác nhau.

Gọi một bình trà, từ từ chậm rãi cảm nhận mùi thơm lan tỏa, hơi nóng ấm áp khi khẽ chạm tay vào chiếc ly sứ trắng. Nhấp một ngụm trà, tâm như tĩnh lại, lòng thấy bình yên hơn....



Không hiểu sao, bây giờ, mỗi khi hồi tưởng lại cảm giác lúc đó, khi ngồi uống trà trên đỉnh núi Mao Kong, trong đầu mình lại cứ liên tưởng đến bài hát "A life time of waiting" của Vương Nhược Lâm (Joanna Wang), kể về sự chờ đợi trong tình yêu. Vương Nhược Lâm là ca sĩ Đài Loan yêu thích của mình, với chất giọng nhẹ như hơi thở trong giai điệu bossa nova trôi bồng bềnh.

Có lẽ, là sự tương đồng của cảm giác khi uống trà và cảm giác của bài hát, thứ cảm giác chậm rãi, khoan thai, không gấp gáp, không đòi hỏi, không tính toán bất kỳ điều gì....



Chiều đã dần dần buông xuống, thành phố Đài Bắc bắt đầu lấp lánh ánh đèn....




Xiaolongbao (小湯包), hay dịch sang chữ hán là "tiểu long bao'', thường được người phương Tây dịch thành "soup-dumpling", là một món dimsum khá đặc biệt.

Đặc biệt ở chỗ, nước ''soup'' của xiaolongbao không được cho vào trong một tô hay chén như các loại há cảo, xíu mại nước thông thường khác, mà nước nằm ở trong nhân của bánh. Ăn xiaolongbao, phải nhẹ nhàng gắp bánh vào một chiếc thìa, rồi dùng đầu đũa khẽ làm rách lớp vỏ bột mì bên ngoài một chút, để nước soup nóng hổi từ trong nhân chảy tràn ra lòng thìa, rồi khẽ suỵt soạt húp chỗ nước ngọt ngào ấy, sau đó mới nhẩn nha ăn đến nhân thịt và lớp vỏ mỏng bên ngoài. Nếu thấy thiếu gia vị, có thể chấm xiaolongbao với một ít nước tương trộn giấm và gừng thái sợi nhỏ.

Hướng dẫn ăn xiaolongbao

Xiaolongbao bắt nguồn từ Thượng Hải vào những năm cuối thế kỷ thứ 19, nhưng lại không mấy nổi tiếng tại quê hương của nó, cho đến khi những người Thương Hải vượt biển sang Đài Loan trong thời gian xảy ra nội chiến tại Trung Quốc. Tại Đài Loan, xiaolongbao đã được nghiên cứu tỉ mỉ và phát triển cực thịnh để trở thành một trong những món ăn nổi bật nhất của ẩm thực Đài Loan.

 Người ta nói rằng, tên xiaolongbao xuất phát từ tên của chiếc lồng nhỏ bằng tre dùng để hấp bánh gọi là lồng ''tiểu long'', nên mới có cái tên bánh là ''tiểu long bao''. Xiaolongbao có nhiều loại, có loại vỏ dày, có loại vỏ mỏng, có loại hấp, có loại chiên trong chảo nóng, có loại nhân thịt heo, có loại nhân thịt cua....

Nhưng nổi tiếng nhất, có lẽ là xiaolongbao của Đài Loan, mà đại diện xuất sắc nhất của nó là xiaolongbao của nhà hàng Din Tai Fung. Xiaolongbao của Din Tai Fung nổi tiếng bởi lớp vỏ ngoài cực mỏng, mỏng đến độ không thể mỏng hơn được nữa. Mỗi cái xiaolongbao ở đây có lớp vỏ nặng 5g, nhân bên trong là 16g, cân lượng này được đảm bảo chính xác một cách tuyệt đối ở mọi chi nhánh nhà hàng. Và phần xếp ly ở phía trên mặt bánh luôn phải đảm bảo đủ 18 ly, tròn trĩnh, vừa vặn. Bánh nhìn trên đĩa như một cái chuông nhỏ, gắp lên đũa thì lại hao hao một chiếc đèn lồng. Din Tai Fung có lẽ là hệ thống nhà hàng chuyên về dimsum suy nhất trên thế giới có 2 chi nhánh nhận được sao Michelin, là chi nhánh Din Tai Fung ở Tsimshasui và ở Causeway của Hồng Kông.

Xiaolongbao ở Din Tai Fung Đài Bắc

Những người thợ đang làm xialongbao ở Din Tai Fung

Tuy nhiên, giá xiaolongbao ở Din Tai Fung không hề rẻ. Mặc dù hàng người xếp hàng rồng rắn chờ ăn xiaolongbao trước Din Tai Fung gần tháp 101 của Đài Bắc luôn kéo dài không ngớt, vẫn có không ít thực khách phàn nàn khi phải trả gần 10$USD cho một lồng xiaolongbao nhỏ xíu. Thật ra ngoại trừ Din Tai Fung, bạn có thể ăn xiaolongbao ở rất nhiều nhà hàng dimsum khác tại Đài Loan, với chất lượng gần như tương đương mà giá cả hoàn toàn chấp nhận được. Mỗi lần đến Đài Bắc, lựa chọn yêu thích nhất của mình để ăn xiaolongbao không phải là Din Tai Fung, mà là nhà hàng Hang Zhou Xiao Long Tang Bao ở gần Quảng trường Tưởng Giới Thạch (''Hàng Châu Tiểu Long Thang Bao'', chữ "thang" có nghĩa là canh, súp trong tiếng Hán). Nơi đây được người Đài Bắc vui miệng gọi là "Din Tai Fung kiểu dân dã" bởi chất lượng bánh không thua gì Din Tai Fung nhưng giá thì chỉ gần bằng 1 nửa.

Bước vào nhà hàng, tìm cho mình một chỗ ngồi thoải mái, cầm menu lên, tick vào những món muốn order, rồi giao menu cho người phục vụ. Trong lúc nhẩn nha chờ bánh hấp, có thể ăn rất nhiều món khai vị được nhà hàng bày biện đẹp mắt trong tủ, khách muốn ăn gì, tự động lấy. Sau một ngày mỏi chân thăm thú khắp nơi, hay mải mê ngồi ngắm mặt trời lặn trên những bậc thang ở quảng trường Tưởng Giới Thạch, thì món xiaolongbao ở đây quả thật vô cùng hấp dẫn và quyến rũ....

Tháp 101 ở Đài Bắc

Hang Zhou Xiao Long Tang Bao (杭州小籠湯包)
Address: No.17 Er Section, Hangzhou South Road, Zhongzheng District,TaipeiTaiwan
(đi bộ 5 phút từ ga MTR CKS Memorial Hall)


1. Trà sữa trân châu

Hồi còn ở Việt Nam, nói đến trà sữa là mình sẽ nghĩ ngay đến trà sữa trân châu, thứ quà vặt hấp dẫn của học sinh, sinh viên. Những viên trân châu tròn tròn nho nhỏ làm từ bột tapioca, màu đen tuyền trong suốt, nằm trong ly trà sữa nâu nâu nhạt nhạt, tựa như mấy cái chấm bi tinh nghịch trên nền áo. Trà sữa trân châu uống lạnh, thơm thơm, béo béo, ngọt ngọt, lúc dùng ống hút "tóm" được mấy viên trân châu vào miệng, cảm giác dai dai, mềm mại, mát rượi buổi trưa hè.

Hồi mình còn học cấp 3, thì ở Đà Nẵng chưa có bán trà sữa trân châu, lần đầu tiên mình uống trà sữa trân châu là lúc vào Sài Gòn, hình như uống ở chỗ gì đó gần chợ Bến Thành, lâu quá rồi không nhớ. Nhiều năm trôi qua, giờ thì món quà vặt xuất xứ từ Đài Loan này đã trở thành thứ đồ uống phổ biến ở Việt Nam, là món giải khát khoái khẩu của tuổi teen và mấy đứa "lau nhau mới lớn".

Năm 2011, lần đầu tiên mình đi Đài Bắc, hớn hở đi tìm uống cho bằng được trà sữa trân châu "chính gốc" của xứ Đài. Khi thấy được tận mắt các quán giải khát ở Đài Bắc làm trà sữa trân châu như thế nào, thì mình hơi bị "cụt hứng". Người ta đổ vào ly plastic hỗn hợp gồm bột trà + bột sữa + đường, thêm nước lạnh, đá, cho mấy viên trân châu vào, rồi cho vào một cái máy xóc xóc lắc lắc một hồi, là ra thành phẩm. Mọi thứ rất "công nghiệp hóa", nhanh lẹ, 30 giây là xong, chứ không "lãng mạn" pha nước trà, đun sữa thủ công như mình tưởng tượng.


Thôi thì, thời đại công nghiệp hóa, thứ thức uống thuộc loại street food, fast food như trà sữa trân châu thì phải vậy. Miễn uống vào thấy ngon là được rồi, đòi hỏi chi nhiều. Tưởng tượng nhiều quá, dễ làm ta thất vọng.

2. Masala Chai

Masala chai là thứ thức uống duy nhất, luôn luôn khiến cho mình phải bất giác mỉm cười mỗi lần uống, nhất là khi được nếm một ngụm masala chai nóng giữa một ngày mùa đông lạnh giá thì không còn gì tuyệt vời bằng. Mùi thơm và hương vị quyến rũ đặc biệt của masala chai luôn khiến người ta cảm thấy mình như được bao bọc trong một làn hơi ấm áp, ngọt ngào và hạnh phúc.

 "Chai" có nghĩa là trà trong tiếng Hindi, người ta nói rằng nó xuất phát từ cách phát âm chữ trà (茶) trong tiếng Trung. "Masala" tiếng Hindi có nghĩ là "spice-mix",  nên masala chai có thể dich nôm na là "spice tea". Masala chai có nguồn gốc từ Ấn Độ, thành phần chủ yếu gồm có trà đen, sữa tươi, đường, và các loại hương liệu như quế, gừng, đinh hương, nhục đậu khấu, bạch đậu khấu... Bạn có thể pha một ly masala chai đơn giản ở nhà, bằng cách đun sôi hỗn hợp nước+ lá trà trên bếp cho đến khi thật sôi, sau đó thêm gia vị tùy ý, đường, sữa, đun cho đến khi sữa vừa ấm (đừng để sôi) là được, sau đó lọc bã trà ra, vậy là bạn đã có một ly masala chai tuyệt vời rồi. Không có công thức cố định cho một ly masala chai, ở Ấn Độ mỗi gia đình đều có công thức pha masala chai riêng của mình, với các thành phần hương liệu gia giảm tùy theo sở thích. Nhà mình bây giờ trữ cả một dãy chai lọ các loại gia vị, dành để nấu nướng thì ít mà để pha masala chai thì nhiều.

Lần đầu tiên mình uống masala chai là vào năm thứ 6 ở Tokyo. Hồi đó, mình vẫn còn là một con bé nhà quê, suốt ngày cắm đầu cắm cổ làm việc trên lab, rồi đi dạy thêm, đi làm nhân viên bán hàng ở siêu thị để trang trải tiền học và tiền sinh hoạt phí. Có một ngày, mình vẫn còn nhớ đó là một ngày mùa đông tháng 12 rất lạnh, tuyết rơi lất phất, một chuyện gì đó đã xảy ra làm mình rất buồn, nên mình cứ thế đi dạo lang thang, hết dãy phố này đến dãy phố khác. Tình cờ, mình ghé vào một quán Starbucks bên đường, và gọi một ly masala chai, vì thấy cái tên nghe là lạ. Mình ngồi ở quán Starbucks, vừa uống vừa lặng lẽ nhìn tuyết rơi.... Đó là lần duy nhất, mình đã không cười được khi uống masala chai....


3. Uyên ương
Mình là một fan ruột của phim bộ Hồng Kông, bắt đầu coi phim Hồng Kông từ hồi còn học cấp 2, hồi đó chưa có đĩa DVD mà phải ra ngoài quầy thuê băng từ, khoảng 2000 đồng một cuốn. Hồi đó mình cứ thấy các diễn viên trong phim, vào quán trà hay kêu "một ly uyên ương" để uống. Mình cứ thắc mắc, uyên ương là cái chi, sao tên một đồ uống mà lấy cái tên chi "sến" rứa ? Vì nói tới uyên ương, là mình cứ tưởng tượng ra hình mấy con vịt sặc sỡ mấy cô tiểu thư trong phim hay thêu trên khăn tay hồng hồng, giả bộ tặng người yêu, nói chung là "sến rện"....

Sau này, mình mới biết uyên ương, đọc theo tiếng Quảng Đông là yuan yang (鴛鴦), là một thức uống phổ biến ở Hồng Kông, gồm trà sữa và cà phê trộn lẫn với nhau, có đôi có cặp, hèn gì mới gọi là uyên ương, lãng mạn dữ. Có dịp đi Hồng Kông, mình cũng tranh thử uống thử một ly uyên ương, quả thật nó có một hương vị đặc biệt mà không thức uống nào có được. Vị đắng của cà phê, mùi thơm của trà, vị ngọt béo của sữa, tất cả hòa quyện với nhau một cách bất ngờ. Không biết người Hồng Kông nào đã nghĩ ra thứ đồ uống lạ lùng này, nhưng quả thật, đó là một sáng kiến bất ngờ thú vị. 

Trà sữa cũng là món mà bạn nên thử khi đến Hồng Kông, nó đậm đà hơn hẳn trà sữa ở những nơi khác, nhất là khi bạn uống ở những quán trà kiểu cũ (cha chaan teng). Ở Hồng Kông, trà sữa thường được pha bằng trà đen, thường là trộn giữa trà Pu-erh và trà Ceylon, trà được nấu liu riu trên bếp khoảng 5-6 phút, sau đó được lọc bằng một túi vải giống như cái bít tất mỏng của phụ nữ, nên ở Trung Quốc đại lục còn gọi trà kiểu Hồng Kông là trà "bít tất".  Trà này sau đó được pha với sữa đặc có đường hoặc sữa đánh ngầu bọt, thêm một chút bơ để tăng thêm vị béo. Ở những quán trà Hồng Kông chính hiệu, ngoài trà sữa ra thế nào cũng có bán kèm bánh trứng (egg-tart), giòn, xốp, thơm lựng, nhân trứng cực kỳ mịn màng, là món bánh ngọt được người Hồng Kông, Macau cực kỳ yêu thích. Nếu "dũng cảm" hơn một chút, bạn có thể thử món bánh mì chiên (Hong Kong style French toast), với bánh mì lát kẹp bơ đậu phộng hoặc mứt kaya, sau đó nhúng đều trong trứng gà, rồi rán ràng với bơ trên chảo thật nóng, dọn ra đĩa với một ít bơ nữa lên trên và thêm thật nhiều xi rô đường hoặc mật ong. Được CNN bầu chọn là một trong số 50 world's best food, món ăn này có hương vị rất tuyệt vời, miễn là bạn đừng nghĩ tới calori hay cholesterol :). 


                               Uyên ương ở Hồng Kông


                                            Bánh trứng ở Hồng Kông


Hong Kong style French toast



4. Teh Tarik
Đối với mình, teh tarik có một vị trí rất đặc biệt, cực kỳ đặc biệt, vì teh tarik gắn liền với một câu chuyện đặc biệt trong cuộc đời mình. Mỗi lần uống teh tarik, luôn gợi cho mình rất nhiều cảm xúc, có niềm vui, nỗi buồn, những nuối tiếc, và những kỷ niệm đẹp... 

Teh tarik là tên món trà sữa rất phổ biến ở Malaysia, Brunei và Singapore, đặc biệt nó được coi là thứ thức uống quốc gia (national drink) của Malaysia. "Teh" có nghĩa là trà trong tiếng Malay, đọc trại ra từ chữ tea của tiếng Anh. "Tarik" có nghĩa là kéo, giống ta kéo dây thừng vậy , vì vậy Teh Tarik có thể gọi là "trà kéo". Tên gọi này xuất phát từ hành động pha trà, trà sữa sau khi được pha xong sẽ được chia ra hai bình nhỏ, sau đó người ta sẽ lần lượt đổ trà từ bình này sang bình kia và ngược lại, với dòng trà sữa thật cao và thật dài, có cảm giác như đang kéo một sợi dây. Làm như vậy trà và sữa sẽ hòa quyện với nhau đều hơn, cho ra món trà sữa có hương vị sâu hơn và đằm hơn. 


Biểu diễn pha teh tarik

Trà dùng để pha teh tarik không phải là trà gì quý giá quá, thường chỉ là trà vụn, nhưng vị phải mạnh, màu phải đậm, sau đó được pha với sữa đặc có đường. Nguyên liệu tuy đơn giản chỉ có vậy, nhưng chọn loại trà nào, pha loại sữa nào, tỷ lệ bao nhiêu, công phu kéo như thế nào, lại là bí quyết của mỗi quán.

Đến Malaysia, bạn có thể uống teh tarik ở bất cứ đâu, từ nhà hàng sang trọng trong các khu trung tâm thương mại, đến các quán cà phê bình dân kopi tiam, hay các quán ăn mamak chuyên bán các những món Ấn-Malay với đủ mọi loại người... Mình thích nhất được ngồi uống teh tarik ở một quán cà phê bình dân, nơi bạn có thể gọi một ly teh tarik và thoải mải tám chuyện bao lâu cũng được, trong cái nóng của xứ nhiệt đới, với tiếng người cười nói xung quanh, và những cơn gió mùa hè thổi nhè nhẹ từ dòng sông Klang...

Và có lẽ câu chuyện vẫn chưa dứt, có lẽ bạn sẽ muốn gọi thêm một ly teh tarik nữa....


                                   Teh tarik ở Kuala Lumpur



Sủi cảo, há cảo, xíu mại, các món dim sum là món ăn yêu thích của mình. Đi Hong Kong hay Đài Loan, thế nào cũng phải ăn một bữa dim sum cho đã thèm. Ở Nhật mình cũng hay mua gyoza (há cảo) làm sẵn ở siêu thị về ăn. Nhưng mình chưa bao giờ nghĩ sẽ thử làm món này tại nhà, vì lười và nghĩ sẽ phức tạp. Nhưng sau khi xem video này ở kitchenart, mình quyết định sẽ thử làm ở nhà một lần xem sao.
Kết quả thành công khá mỹ mãn. Mình không làm theo như recipe của kitchen art, vì mình thích ăn lá hẹ, nên đã quyết định cho vào nhân thật nhiều lá hẹ, để bánh không bị ướt nên mình hấp chứ không luộc bánh. Khi gói bánh, mình cũng không gói bánh theo hình sủi cảo, mà gói theo kiểu bánh shoronpo (tiểu long bao) của Đài Loan. Thành phẩm bánh ra thơm, mềm, mọng nước và đầy đặn.

Recipe:
-200g thịt heo bằm
-30g lá hẹ
-6 cái nấm hương khô
-5g gừng
-3 tép hành tím
-Xì dầu, tiêu, muối
-20 lá vỏ há cảo (có bán ở siêu thị)

・Lá hẹ, gừng, hành tím thái hạt lựu. Nấm hương khô ngâm nước cho mềm, thái hạt lựu.
・Trộn các nguyên liệu trên với thịt heo bằm, nêm một muỗng canh xì dầu, một chút muối, tiêu. Trộn đều các nguyên liệu cho thật đều và mịn.
・Dùng thìa xúc nhân đặt vào giữa lá sủi cảo, túm các mép lại cho thành hình tròn như bánh bao,  thắt chặt đầu bánh cho nhân khỏi rơi ra.
・Bắc nồi nước sôi, hấp bánh khoảng 3 phút và lấy ra.

Bánh ngon khi ăn nóng. Mình trộn xì dầu với một ít tương ớt và nước cốt chanh để làm nước chấm.
Lần này mình chỉ hấp và ăn một nửa số bánh đã gói. Nửa còn lại cho vào tủ lạnh, để dành ăn dần.

Bon apetite !






Mình vẫn còn nh ln đu tiên đến Đài Bắc, ôm theo một quyển sách hướng dẫn du lịch, lang thang đến ch đêm Shilin, đó là lần đầu tiên mình biết đến một chợ đêm thật sự.
Sau này, đi được thêm chợ đêm Lady’s Market ở Hồng Kong, chợ Namdaemun ở Seoul, rồi chợ đêm Bến Thành, nhưng chợ đêm Shilin vẫn luôn là một ấn tượng đặc biệt và khó quên.

*  *  *
  Mỗi ngày, cứ đến xầm xập tối, bạn sẽ thấy dòng người không ngừng đổ ra từ ga metro Jiantan, (cách trung tâm Đài Bắc chỉ khoảng 15 phút ngồi tàu), tấp nập hướng về Shilin. Từ lối vào, bạn sẽ nghe thấy tiếng huyên náo, tiếng rao hàng giòn giã, rồi thấp thoáng ánh sáng vàng rực và khói bay nghi ngút từ những gian hàng ăn xếp chật kín hai bên đường.


Mực nướng, thịt xiên que, bắp nướng toả mùi thơm lừng trong không khí. Những thanh xúc xích nướng tại chỗ, rướm mỡ, đỏ au, to bằng cổ tay người lớn. Sương sa vị chanh đựng trong những thau to bự ướp đầy đá mát lạnh. Thịt gà nướng gia vị giòn tan. Bánh bao chiên nóng hổi. Đâu đó thoang thoảng trong không khí mùi đậu hũ thối nấu trong xúp hoặc rán vàng trên chảo nóng, món ăn có mùi đặc trưng mà không phải khách du lịch nào cũng dám rớ tới.

Những gian hàng trò chơi bắn súng, vớt cá, tạt lon, domino, mạt chược, bài cào, nằm xen lẫn giữa những gian hàng sinh tố, trái cây màu sắc sặc sỡ. Thanh long đỏ au, mãng cầu xiêm xanh mướt và trắng nõn, ổi hồng phơn phớt, đu đủ, cam quýt vàng ươm, đôi khi là những trái khổ qua to bự trắng phau hay bắp cải, cần tây xanh rì. Dường như không gì là không có.




Ăn uống đã, mua sắm cũng tẹt ga. Quần áo, giày dép, vỏ điện thoại, túi xách, đồ chơi, đồ trang sức.. xếp đầy trên giá. Mặc cả thoải mái. Thích thì mua không thì thôi, chưa thấy người bán chửi ai bao giờ. Kiểu dáng hàng hóa thì vô cùng phong phú. Cô bạn đi cùng với mình sốc nặng khi thấy cái gương gấp xinh xinh in hình tháp Eiffel cô mua tận Paris với giá mười Euro, ở đây chỉ bán có 100 Đài tệ với đủ kích cỡ và chủng loại khác nhau.

Sau khi mua sắm mệt khờ rồi, bạn có thể xuống tầng hầm của chợ để….ăn tiếp. Các gian hàng ăn ở tầng hầm có chỗ ngồi thoải mái, bạn có thể từ từ vừa uống bia Đài Loan vừa nói chuyện, và nhâm nhi ốc xào, mì thịt bò, sủi cảo, hàu chiên bột, mực nướng, sò điệp….trong tiếng gọi món, tiếng rao hàng huyên náo. Hầu như gian hàng nào cũng trưng hình ảnh diễn viên, ca sĩ nổi tiếng đã từng đến ăn chỗ mình ra sao. Cũng dễ hiểu, vì Shilin là địa điểm du lịch nổi tiếng.

Càng về khuya, chợ càng nhộn nhịp. 

Chợ đêm, là bức tranh sinh động và rõ nét nhất về cuộc sống châu Á, ồn ào, náo nhiệt, hỗn tạp, nhưng nhiều năng lượng và đầy sức sống, sức sống của người mua, kẻ bán, của những người ngày ngày đứng bên chảo nóng, lách mình trong gian hàng chật hẹp, chịu đựng những cơn gió rét buốt hay cái nóng vã mồ hôi, để vất vả lo toan cuộc mưu sinh....

Shilin Night Market
3 min walk from MRT Jiantan station, Tamsui line
Taipei


  (photo credit to Vivian Nguyen :D)
  Đi Đài Loan, ăn bao nhiêu thứ, nhưng mì Ah Chung là món ăn duy nhất đã khiến mình phải quay lại ăn lần thứ 2 trong chuyến du lịch ngắn ngủi có mấy ngày. 
  Bởi vì đơn giản, thật sự là ngon quá.
  Mặc dù mình rất ghét ăn nội tạng, trong mì Ah Chung lại có lòng lợn, vậy mà mình vẫn cứ thấy ngon, vậy mới lạ.
  Sợi mì rất nhỏ, nhỏ như sợi miến. Gọi là mì, nhưng nước lèo hơi đặc đặc, có lẽ hơi giống bánh canh. Nước lèo được nấu từ măng, cá khô (bonito flake カツオ),lòng lợn, thêm một ít húng quế, rau thơm, ngoài ra còn cái gì nữa thì mình chịu. Tương ớt, tỏi bằm, giấm đen để sẵn, ai muốn ăn bao nhiêu thì tùy (nhưng mà cẩn thận nha, tương ớt hơi bị cay đó). Và..... ăn đứng nha! Quán không có ghế đâu, cứ mua rồi....đứng ăn tại chỗ thôi hehe. Nhưng mà từ sáng đến trưa, không lúc nào là không nườm nượp người, hầu như lúc nào cũng phải xếp hàng.
  Mì A Tôn là một thương hiệu lâu đời ở Đài Bắc, bắt đầu bán từ năm 1975. Nghe nói (ờ internet nói :D) thì ở Đài Bắc mì Ah Chung có 2 tiệm, một tiệm ở khu Wanhua, một tiệm ở khu chợ đêm Shilin. Hai lần mình ăn đều ở khu Wanhua, hai lần đều ngon hết xảy.
  Khu Wanhua và gần đó là khu Ximending đều là những khu ăn chơi nổi tiếng của Đài Bắc, gần giống như Shibuya hay Shinjuku ở Tokyo, hay quận 1 của SG. Nếu có cơ hội đi Đài Bắc, mình sẽ lại ăn mì Ah Chung thêm lần nữa cho ......bõ ghét hehe.

Ah Chung Mien Xien (阿宗麺線)

Chang Ning District No. 699 Xian Xia Road (Xi Men Ding, between Anlong Road and Weining Road), Xi Men Ding, Taipei, Taiwan. 长宁区仙霞路699号(安龙路威宁路之间)
Tel:  021 62905001 (ghi dzậy thôi chớ có gọi cũng ko đặt chỗ được đâu nha :D)
Giá: Tô nhỏ 45 đồng (khoảng 135yen, 27.000VND)
       Tô lớn 60 đồng  (khoảng 180yen, 36.000VND)

For more information (tiếng Nhật): 

http://www.tabitabi-taipei.com/html/data/10241.html


Food & Travel & Everyday Life

.